"Thêm 1 mùa giáng sinh xa nhà, chính xác là bao xa thì google map nó cũng ko tính được.
Sáng ngày 24 dậy sớm đi mua quà cho mọi người, về gói gém cẩn thận, và còn tự làm thiệp.
12 h vác đồ đến nhà bạn giúp chuẩn bị tiệc hoành tráng.
5 h tiệc mới bắt đầu. Khai vị bằng những cốc champagne sủi bọt. Bà ngoại ( nuôi) đem ra 1 chai champagn bà đã ủ...10 năm, ko ai dám mở hay lắc vì sợ nó nổ. Chị nuôi đội mũ bảo hiểm đứng xa 3 mét. Bà hỏi đùa ai cũng có bảo hiểm rủi ro hết rồi chứ.
Trong bầu không khí căng thẳng, nắp rượu bật ra. Trái với dự đoán, chai rượu không có 1 tí bọt, uống như nước nho ép, thế là phải cứu nguy bằng mấy chai con. Sau đó khai vị bằng món cá hồi xông khói. Món chính cho buổi tối hôm nay là món Raclett của Thụy Sĩ ( chớ ko phải là pháo bông rocket), giống như cái lẩu nướng của VN mình, bỏ đồ lên cái mâm nướng ăn tại chỗ, rất chi là ngon. Mình nướng đủ thứ: tàu hủ, thịt gà, thịt xông khói, trứng, xúc xích các loại, rau củ, phomat...trong không khí đầm ấm yêu thương ruột thịt ( mặc dù ko phải là ruột thịt). Sau khi ăn xong, mọi người cùng hát các bài thánh ca, hát chính hát bè và cả...hát nhép ( là mình). Chị gái làm ca sĩ opera nên giọng hay vật vã. Sau khi hát xong thì mọi người cùng mở quà, ai cũng nhận được nhiều quà, mình cũng thế, được cái phiếu mua quần áo, và nhiều thứ đáng yêu khác. Vui ơi là vui. Sau đó mọi người cùng ăn bánh kem ( mình tự mua chứ ko tự làm) và chơi trò chơi. Sau đó cùng chụp hình tự sướng và ngồi quây quần kể chuyện cho nhau nghe.
Đêm trước giáng sinh kết thúc lúc 9h tối để bà còn đi ngủ và chị ngày mai đi làm.
Sau đó mình đến chỗ khách sạn, trong nhà hàng có nhiều khách, quầy bar thì ít hơn, ngồi đó tới hơn 12 h về nhà vì thấy buồn ngủ lạ. Ngủ 1 giấc đến 8 h sáng thì thấy là mình quên treo cả vớ lên, ông già Noen đêm qua chắc ko có vớ để bỏ quà vào nên sáng nay ngủ dậy ko có quà của ông già Noen. Tự an ủi dù sao nhà cũng ko có ống khói, có để vớ thì ông cũng ko trèo vào được.
Sáng nay, 25-12, ko khí im ắng bao trùm cả thành phố. Lái xe dạo 1 vòng, thì nơi nào cũng vắng tanh. Tất cả các siêu thị, nhà hàng đều đóng cửa. Hôm qua toàn ăn thịt là thịt, hôm nay định mua tàu hủ/ đậu phụ về...dồn thịt ăn mà ko có, đành phải qua nhà bạn ăn tiếp, vì đồ ăn hôm qua còn nhiều.
Đi trên đường chỉ có mỗi 1 mình, cảm giác như mình là nhân vật chính của 1 bộ phim hành động, hay cảm giác như con đường được xây dựng chỉ để mình đi. Lòng thấy yên tĩnh lạ thường.
Đèn đỏ.
Bỗng dưng tuyết rơi dưới trời nắng đẹp, radio phát mấy bài giáng sinh classics, khung cảnh lãng mạn khiến mình mê say con gà tây, tiếc là ko có máy ảnh Kodak ghi lại những khoảnh khắc, mở cửa kiếng đưa những ngón tay búp măng ( mèo khen mèo dài đuôi) ra chạm vào những bông tuyết( là những tinh thể H2O tinh khiết kết tinh có tỉ khối riêng d=1), một cảm giác rất Mc-Donald ( bên đây cái đó phổ biến hơn, chưa vào bao giờ nhưng lũ bạn mở miệng ra thì cứ Mc Donald, hình như vì đó là công ti mẹ của máy quả táo Mcbook...).
Quay sang bên cạnh thấy có 1 anh mắt vàng tóc xanh, à ko, tóc vàng mắt xanh chạy chiếc C-class 630 AMG động cơ chữ V kép 12 xilanh tốn 17 lít xăng cho 100 km, tăng tốc lên 100km/h trong 4,6 giây. Thời buổi kinh tế khó khăn, tuy xăng dầu có giảm còn 34 $ 1 thùng nhưng anh cũng ko nên hoang phí thế. Anh đang nhìn mình, từ từ gỡ kiếng đen Ray-ban ra, vuốt lại mái tóc Head & Shoulder và cười thật tươi với hàm răng Close-up làm choá ánh mặt trời vào đôi mắt nai của mình. Mọi thứ diễn ra rất trình tự bài bản như minh tinh điện ảnh trong 1 phân đoạn của loại phim thần tượng Đài Loan. Cũng may mình đã được huấn luyện qua các tình huống thế này nên vẫn bình tĩnh đáp trả bằng 1 nụ cười mỉm tỉnh bắp rang bơ. Trong bụng thầm nghĩ, nếu như là ở VN và 2 đứa đang chạy xe máy, có lẽ anh đã đi theo dàn hàng đôi cù cưa như đám con trai ở nhà vẫn làm, tiếc 1 phút.
Thế là gần hết 1 năm, ngày 28 này mình sẽ qua Bratislava ăn tết. Năm nay bên đó tổ chức lớn, có cả phóng viên VN sang quay hình. Tất niên ở đây tổ chức muộn hơn. Bỗng nhớ câu ông bà ta nói: " tháng giêng là tháng ăn chơi..."
Sáng ngày 24 dậy sớm đi mua quà cho mọi người, về gói gém cẩn thận, và còn tự làm thiệp.
12 h vác đồ đến nhà bạn giúp chuẩn bị tiệc hoành tráng.
5 h tiệc mới bắt đầu. Khai vị bằng những cốc champagne sủi bọt. Bà ngoại ( nuôi) đem ra 1 chai champagn bà đã ủ...10 năm, ko ai dám mở hay lắc vì sợ nó nổ. Chị nuôi đội mũ bảo hiểm đứng xa 3 mét. Bà hỏi đùa ai cũng có bảo hiểm rủi ro hết rồi chứ.
Trong bầu không khí căng thẳng, nắp rượu bật ra. Trái với dự đoán, chai rượu không có 1 tí bọt, uống như nước nho ép, thế là phải cứu nguy bằng mấy chai con. Sau đó khai vị bằng món cá hồi xông khói. Món chính cho buổi tối hôm nay là món Raclett của Thụy Sĩ ( chớ ko phải là pháo bông rocket), giống như cái lẩu nướng của VN mình, bỏ đồ lên cái mâm nướng ăn tại chỗ, rất chi là ngon. Mình nướng đủ thứ: tàu hủ, thịt gà, thịt xông khói, trứng, xúc xích các loại, rau củ, phomat...trong không khí đầm ấm yêu thương ruột thịt ( mặc dù ko phải là ruột thịt). Sau khi ăn xong, mọi người cùng hát các bài thánh ca, hát chính hát bè và cả...hát nhép ( là mình). Chị gái làm ca sĩ opera nên giọng hay vật vã. Sau khi hát xong thì mọi người cùng mở quà, ai cũng nhận được nhiều quà, mình cũng thế, được cái phiếu mua quần áo, và nhiều thứ đáng yêu khác. Vui ơi là vui. Sau đó mọi người cùng ăn bánh kem ( mình tự mua chứ ko tự làm) và chơi trò chơi. Sau đó cùng chụp hình tự sướng và ngồi quây quần kể chuyện cho nhau nghe.
Đêm trước giáng sinh kết thúc lúc 9h tối để bà còn đi ngủ và chị ngày mai đi làm.
Sau đó mình đến chỗ khách sạn, trong nhà hàng có nhiều khách, quầy bar thì ít hơn, ngồi đó tới hơn 12 h về nhà vì thấy buồn ngủ lạ. Ngủ 1 giấc đến 8 h sáng thì thấy là mình quên treo cả vớ lên, ông già Noen đêm qua chắc ko có vớ để bỏ quà vào nên sáng nay ngủ dậy ko có quà của ông già Noen. Tự an ủi dù sao nhà cũng ko có ống khói, có để vớ thì ông cũng ko trèo vào được.
Sáng nay, 25-12, ko khí im ắng bao trùm cả thành phố. Lái xe dạo 1 vòng, thì nơi nào cũng vắng tanh. Tất cả các siêu thị, nhà hàng đều đóng cửa. Hôm qua toàn ăn thịt là thịt, hôm nay định mua tàu hủ/ đậu phụ về...dồn thịt ăn mà ko có, đành phải qua nhà bạn ăn tiếp, vì đồ ăn hôm qua còn nhiều.
Đi trên đường chỉ có mỗi 1 mình, cảm giác như mình là nhân vật chính của 1 bộ phim hành động, hay cảm giác như con đường được xây dựng chỉ để mình đi. Lòng thấy yên tĩnh lạ thường.
Đèn đỏ.
Bỗng dưng tuyết rơi dưới trời nắng đẹp, radio phát mấy bài giáng sinh classics, khung cảnh lãng mạn khiến mình mê say con gà tây, tiếc là ko có máy ảnh Kodak ghi lại những khoảnh khắc, mở cửa kiếng đưa những ngón tay búp măng ( mèo khen mèo dài đuôi) ra chạm vào những bông tuyết( là những tinh thể H2O tinh khiết kết tinh có tỉ khối riêng d=1), một cảm giác rất Mc-Donald ( bên đây cái đó phổ biến hơn, chưa vào bao giờ nhưng lũ bạn mở miệng ra thì cứ Mc Donald, hình như vì đó là công ti mẹ của máy quả táo Mcbook...).
Quay sang bên cạnh thấy có 1 anh mắt vàng tóc xanh, à ko, tóc vàng mắt xanh chạy chiếc C-class 630 AMG động cơ chữ V kép 12 xilanh tốn 17 lít xăng cho 100 km, tăng tốc lên 100km/h trong 4,6 giây. Thời buổi kinh tế khó khăn, tuy xăng dầu có giảm còn 34 $ 1 thùng nhưng anh cũng ko nên hoang phí thế. Anh đang nhìn mình, từ từ gỡ kiếng đen Ray-ban ra, vuốt lại mái tóc Head & Shoulder và cười thật tươi với hàm răng Close-up làm choá ánh mặt trời vào đôi mắt nai của mình. Mọi thứ diễn ra rất trình tự bài bản như minh tinh điện ảnh trong 1 phân đoạn của loại phim thần tượng Đài Loan. Cũng may mình đã được huấn luyện qua các tình huống thế này nên vẫn bình tĩnh đáp trả bằng 1 nụ cười mỉm tỉnh bắp rang bơ. Trong bụng thầm nghĩ, nếu như là ở VN và 2 đứa đang chạy xe máy, có lẽ anh đã đi theo dàn hàng đôi cù cưa như đám con trai ở nhà vẫn làm, tiếc 1 phút.
Thế là gần hết 1 năm, ngày 28 này mình sẽ qua Bratislava ăn tết. Năm nay bên đó tổ chức lớn, có cả phóng viên VN sang quay hình. Tất niên ở đây tổ chức muộn hơn. Bỗng nhớ câu ông bà ta nói: " tháng giêng là tháng ăn chơi..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét