luna

x_3d6a9dba

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2008

Truyện ngắn: Sợ ( phần 2 )


4. Những kí ức tiếp tục quay về.
Tới lúc nàng về, tôi galăng trả tiền cho nàng, nàng cám ơn và cùng em gái lên xe về. Tôi trông theo bóng nàng lòng cũng khấp khời vì lát nữa xong tôi sẽ gọi điện cho nàng ngay. Hơn nửa tiếng sau tôi cũng kêu tính tiền và về. Vừa lên xe, tôi gọi điện cho nàng ngay. Lòng rất hồi hộp như lần đầu gọi điện cho bạn gái năm 12 tuổi. Nàng ko nhấc máy, một cảm giác thất vọng trào lên, chẳng lẽ nàng né tránh? Có thể nàng để điện thoại đâu đó. Tôi đánh liều gọi lần nữa, lần này đã có tiếng trả lời, ko phải là " Alo" như mọi người thường dùng, mà là " hi".
Một tiếp " hi" gọn lỏn nhưng chưa đựng sự náo nhiệt, niềm vui và sức sống.
Tôi cũng nói chuyện với nàng được gần nửa tiếng. Nàng rất bình dị, hòa đồng và khiêm tốn. Nhưng cách nói chuyện tự tin và thông minh của nàng khiến tôi nghĩ rằng nàng ko phải ở đây.
" Em đã từng đi du học ở Đức à ?"
" Sao anh hỏi thế?"
" Anh thấy qua cách nói chuyện của em, rồi em cũng biết tiếng đức và nói theo giọng người bản xứ. Anh nghĩ em đã từng ở Đức khá lâu"
" Hì, em chưa bao giờ qua Đức hoặc học ở Đức"
" Thế sao em nói tiếng Đức giỏi thế?"
" Thế anh có từng qua Trung Quốc chưa mà anh nói tiếng Hoa hay thế?"
Tôi cũng chỉ biết bó tay vì cái lí sự thông minh của em.
" Anh đang chạy xe ngoài đường sao nói chuyện lâu thế?"
" Anh chạy xe tự động" . Nói thế thì nàng đã biết mình chạy ô tô.
" Thế thì chỉ cần 1 tay với 1 chân thôi nhỉ"
Sao cái gì...nàng cũng biết, tôi thầm nghĩ và...lắc đầu.

Nói chuyện xong, tôi nhắn tin chúc em ngủ ngon và nói rằng tôi rất vui vì được biết em. Em ko nhắn trả lời.

Thế rồi, từ đó mỗi tối tôi đều gọi điện cho em để nói chuyện. Tôi vẫn lên TP thường xuyên với những buổi ăn uống, " làm việc trên bàn nhậu". Cái đặc thù công việc tôi là thế. Phải gặp gỡ nhiều, phải quan hệ nhiều, và cách tốt nhất vẫn là trên bàn nhậu tuy ko phải lúc nào kết quả cũng như ý muốn. Có bữa tôi đứ quá chỉ có thể nhắn được cho em cái tin nói : " Em ơi, hôm nay anh tiếp khách mệt quá, chỉ ước được tỉnh táo để tâm sự với em". Nàng cũng ko nhắn tin trả lời.

Thế rồi có lần nàng gọi điện bảo đang ở tp làm ít việc, và tôi đã được hẹn gặp nàng. Tôi cảm thấy khá hồi hộp, vì từ lần gặp ở quán sò ốc đến giờ tôi chỉ nói điện thoại được với nàng là chính, bây giờ mới có dịp gặp, có khi nàng cũng ko nhớ mặt tôi vì lúc đó nàng cũng chẳng nhìn tôi nhiều.
Tôi ngồi chơi cờ với người bạn đợi nàng đến mà cứ đi nhầm các nước cờ. Nàng gọi điện cho tôi. Tôi bảo đang ngồi trên lầu, tôi chạy ra đón nàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh mạ và chiếc thắt lưng màu vàng làm nổi bật vòng em thon gọn, trông rất hợp. Trông nàng còn đẹp hơn nhiều so với lần đầu gặp ở quán. Buổi chiều diễn ra thật vui vẻ. Tôi , 1 kẻ tán gái có hạng, nay bỗng cảm thấy lúng túng ko biết nói chuyện thế nào, chỉ biết ngồi chơi cờ với bạn, sao tôi chán thế nhỉ. Cuối cùng cũng xong buổi chiều, rồi buổi tối mọi người lại cùng đi ăn và hát Karaoke. Tôi cảm thấy khá vui và tự hào khi có nàng bên cạnh.

5. Tiếng vỗ tay lớn làm tôi quay trở về hiện tại. Mọi người vỗ tay như vỡ cả thính phòng, đánh thức cả những kẻ đang bị ru ngủ trong tiếng nhạc êm dịu của nàng, trong đó có tôi.
Mọi người đề nghị nàng hát tiếp, lúc đầu nàng từ chối nhưng sau cũng phải đáp lại vì lịch sự. Nàng hát thêm 1 bài, lần này nàng đệm đàn piano.
Bài hát tên gì nhỉ, " Proud of you"
Tiếng nhạc đêm piano trong trẻo vang lên:
" Love in your eyes, sitting silent by your side...
Hold me up, hold me tight, lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart, helping me open my mind..."
" I can fly, I'm proud that I can fly
To give the best of mine, till the end of the sky
Believe me I can fly, I'm singing in the sky,
Show you the best of mine, the heaven in the sky"

Bài hát này có 1 giai điệu nhanh hơn, vui nhộn hơn, và với giọng ca trong trẻo, khiến người ta cảm thấy như có 1 niềm vui nào len lỏi vào trong tận ngóc ngách tâm hồn. Trông nàng say sưa đàn hát bên cây đàn thật là một hình ảnh mê hoặc lòng người.
6. Nàng ở SG lần đó được 2 bữa, tôi dẫn nàng đi chơi khắp, hết các quán bar, nhà hàng rồi chẳng biết đi đâu nữa, tôi dừng xe trên đại lộ Nguyễn Huệ. Tôi mở mui xe lên, trời hơi mưa lâm râm nên chẳng thấy được bầu trời sao lãng mạn. Nhưng trông nàng vẫn vui lắm. Nàng huyên thuyên kề về cuộc sống của nàng, về những người xung quanh. Với giọng nói trong veo, đôi mắt rạng ngời niềm tin yêu đời, và nụ cười làm ấm lòng người, tôi bỗng thấy yêu nàng lạ thường. Không kiềm chế dược, tôi chợt nắm lấy tay nàng hôn và nói: " Anh rất vui vì anh đã gặp được người phụ nữ bấy lâu nay anh hằng tìm kiếm"
Đợi chờ 1 cái hôn như 1 sự ban ơn từ nàng, nhưng nàng chỉ cười rồi tiếp tục kể chuyện mà chẳng hề đoái hoài đến tôi. Điều cuối cùng tôi đánh liều làm là quay sang hôn trộm nàng 1 cái, bị nàng đánh bộp một cái, nhưng cũng thấy thỏa đáng.

Tôi quí nàng là thế, nhưng chúng tôi cũng ko có nhiều thời gian bên nhau. Nàng cũng mến tôi thì phải.

Tôi về CT sau nàng, buổi tối sinh nhật em trai, tôi cũng gọi điện mời nàng đến nhà hàng của tôi. Có lẽ nàng ko hài lòng với điều đó vì tôi chỉ gọi điện mời nàng đến mà ko hẹn trước lúc nàng đang ngồi uống nước với mẹ và em.

Nàng bước vào. Trong chiếc áo thun màu cam và chiếc váy xòe màu cam cùng đôi giày búp bê, trông nàng thật đài các, và mỗi làn gặp tôi đều thấy nàng đẹp hơn trước. Cách nàng nói chuyện, ứng xử trước mọi người thật tự tin và ấn tượng, nàng khiến mọi người trong bàn phải cười, cũng như lúc nàng hát bài Mẹ yêu tặng ba người phụ nữ trong đó có vợ của em trai tôi. Nàng hát cảm động đến nỗi em trai tôi đang say xỉn quên trời đất cũng tự giác lấy 1 cành bông đến tặng vợ đang mang bầu đứa bé thứ 2. Cảnh tượng đó thật xúc động.


Dạo đó tôi có 1 vài khủng hoảng trong làm ăn bất động sản, trật duột 1 vài cú ngon khiến tôi thấy thất vọng, căng thẳng và về ông ngoại ở tịnh dưỡng. Tôi khóa máy, về quê hơn 5 ngày.


Cuối tuần tôi lại lên, nghe thằng lính trong khách sạn bảo có cô gái gọi điện, tôi nghĩ đó là nàng nhưng cũng làm biếng gọi lại. Tôi vẫn chưa lấy lại tư tin sau vấp váp trong kinh doanh đó.


Một buổi tối tôi đang ngồi quán sò ốc đó cùng mấy ông bạn thì thấy nàng và em gái dừng xe lại ăn. Nàng cũng trông thấy tôi, có vẻ bất ngờ 1 tí nhưng nàng cũng ngồi xuống gọi món bình thường. Tôi vẫn sống sượng chưa biết làm gì, một cảm giác tội lỗi dâng lên, dường như tôi đang trốn tránh nàng.

Tôi liếc trộm qua nàng vài lần, vô tình bắt gặp ánh mặt nàng. Nàng nhìn thấy tui cười và vẫy chào 1 cách vô tư như ko có chuyện gì. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định qua ngồi cùng nàng và em gái. Kêu thêm 1 dĩa sò huyết và bóc cho hai chị em ăn. Tôi ngồi giải thích rằng tôi thỉnh thoảng vẫn bỏ đi như thế, với chút sĩ diện gắng gượng. Nàng bày tỏ quan điểm và ko hài lòng. Tôi cũng chỉ biết xin lỗi.

Nàng thông minh và sắc sảo quá. Nàng hát hay, giỏi ngoại ngữ, kiến thức rộng, lại biết cách giao tiếp làm hài lòng người khác. Khi dẫn nàng đi cùng, nàng luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, của những gã đàn ông bạn tôi. Bọn họ còn thậm chí muốn xin số điện thoại của nàng. Và nàng cũng cho. Tôi cảm thấy ghen và nói với nàng: " Trước đây anh cũng quen 1 cô nhưng anh chia tay cô ấy chỉ vì cô cho số điện thoại cho bạn anh. Có gì thì cũng phải hỏi anh".

Nàng cười trả lời tỉnh queo:
" Trao đổi số điện thoại sau khi gặp gỡ cũng chỉ là những cử chỉ giao thiệp lịch sự, có khi xong chớ đâu bao giờ dùng đến. Với lại nếu xin số điện thoại để kết bạn tại sao ko, và hơn nữa em đâu phải là bạn gái anh"
(...to be continued)

Cảm xúc khi đọc rừng Nauy ( phần 2)


Truyện có nhiều đoạn miêu tả đẹp.
Tôi thích nhất là những đoạn miêu tả vẻ đẹp của những người thiếu nữ trong truyện: “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”. Nhưng có lẽ cái đẹp đến hoàn hảo, đến mơ hồ ấy là báo trước cho một cái gì ko bình thường. Bởi vì “ hoàn hảo” là một cái ko- bình- thường. Kizuki, Naoko, Hatsumi, chị của Naoko, cả Nagasawa, học đều quá đẹp. Đó là lỗi của thượng đế khi tạo ra con người.

Thượng đế ban đầu nặn ra thế giới trước. Ngài đã mong muốn nặn ra 1 thế giới hoàn hảo, nhưng rất tiếc lúc đó tay nghề ngài chưa cao nên dù muốn thế hoàn hảo thì nó cũng méo mó. Thậm chí trước thời Galileo người ta vẫn tin trái đất có hình vuông. Thế là vì lỡ nặn ra một thế giới méo mó, bắt buộc ngài phải nặn ra những con người cho phù hợp với thế giới ấy. Vì là công việc thủ công nên ngài nặn ra những con người cũng khác nhau. Nhìn chung họ đều phải có khuyết điểm, ko ít thì nhiều. Thế mà thi thoảng ngài cũng tạo nên những tác phẩm xuất sắc. Ngài tự hào và đem nó xuống trần gian. Nhưng được một lúc, ngài nhận ra rằng những tác phầm đó tinh xảo đó ko phù hợp với cái thế giới méo mó này, nên ngài nhanh chóng lấy lại. Ngài biết rằng sau khi tạo ra con người thì cần phải cố tình làm cho nó có 1 vài khuyết điểm, vì đó là qui luật của cuộc sống, như lời bà chị Reiko nói:
“ Chúng ta là những con người méo mó sống trong 1 thế giới méo mó”.
Còn Nagasawa thì thượng đế quyết định để lại vì đó cũng là 1 tác phẩm tuyệt đẹp của ngài. Nhưng chính vì tác phầm ấy quá hoàn hảo nên anh ta mới nhân ra cái thế giới anh ta dung thân thì méo mó hơn so với anh ta nhiều. Nên anh ta cũng đâm ra chán nản và oán trách cuộc sống. Đó cũng là một bài học chúng ta có thể tự rút ra: Bạn có thể cố gắng mãi mãi để vươn đến sự hoàn hảo, nhưng đừng bao giờ đòi hỏi sự hoàn hảo, bời vì hoàn hảo là 1 “ sự cố”.

Rồi ngài tạo ra thiên đường, một tác phẩm nghe đồn là hoàn mĩ nhất từ trước đến nay. Ko biết nó hoàn mĩ đến mức nào, nhưng tóm lại tôi thích và đam mê cái thế giới hiện thời tôi đang ở, bởi vì tôi ko thích sự hoàn hảo. Và tôi biết nếu ko trải qua đắng cay, có lẽ tôi sẽ ko bao giờ biết trân trọng sự ngọt ngào; cũng như nếu chưa bao giờ phải xa quê hương, tôi sẽ không bao giờ biết được mình yêu quê hương và tự hào về nó biết mấy.

Có lẽ tôi nên kết thúc những dòng cảm xúc của mình ở đây.Tôi biết nếu kéo dài, tôi có thể viết cả một cuốn tiểu thuyết. Nhưng có lẽ rất khó, bởi vì tôi ko đủ kiên nhẫn để ngồi diễn tả từng cung bậc cảm xúc của mình, ko đủ kiên nhẫn để nhận xét một sự vật, sự việc thật chi tiết như chính tôi là người tạo nên sự vật ấy. Và có lẽ nếu tôi viết tiểu thuyết thì cũng sẽ ít người quan tâm và truyền nhau đọc.
Bởi vì tiểu thuyết của tôi có lẽ sẽ ko có sex, chết chóc, những nội tâm đan xen, giằng xé, hay bạo lực: mà đó lại là những thứ câu khách. Lạ thật.

Tôi sẽ ko viết nhiểu về sex ko phải vì tôi ko thích nó, mà đơn giản vì nó sẽ đến thật tự nhiên và êm ái đến nỗi người ta chấp nhận mà ko chút cảnh giác, ko gợi dục”.
Có lẽ tôi cũng sẽ viết về cái chết, nhưng ko phải là để tô đậm thêm vẻ bi lụy tang thương éo le cho cuộc sống trần gian, mà tôi sẽ nhắc đến cái chết nhẹ nhàng như 1 sự khởi đầu mới.
Cái chết ko phải là sự đối nghịch với cuộc sống mà là một phần tất yếu của cuộc sống”. Cuộc sống chỉ là cái tạm bợ, chỉ có linh hồn con người sẽ tồn tại mãi mãi.

“ Năng lượng/ vật chất ko tự nhiên sinh ra, cũng ko tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác hoặc truyền từ vật này sang vật khác”.

Linh hồn con gười cũng thế.
Tôi biết đều đó vì linh hồn tôi mách bảo, dưới khuôn mặt trẻ con này là 1 linh hồn rất già dặn, đến hàng nghìn năm tuồi. Lần tái sinh này may mắn trong 1 cơ thể lành lặn, khỏe mạnh và dễ nhìn, âu cũng là điều may. Trong cuộc đời này, tôi vẫn tiếp tục nhiệm vụ muôn thuở của mình:
“Làm những công việc có ích cho cuộc sống, đem lại niềm vui cho những người xung quanh”.
Tôi biết dù lần sau tôi có tái sinh vào 1 thân xác khác, hay chỉ là 1 cái cây, đó vẫn là công việc muôn thuở mà tôi đã được vũ trụ giao cho làm:
“ Là 1 sinh vật có ích”.
Và tôi rất hạnh phúc với cái trọng trách ý nghĩa ấy.

À mà hình như tôi chưa nói xong ý ở đoạn trên, tôi đã để dòng suy nghĩ của mình đi miên man quá.
Tôi muốn nói, tôi đọc truyện này xong cảm thấy hơi lo lắng cho những độc giả của nó, bởi vì truyện quá ảm đạm, một ko khí ảm đam bao trùm từ đầu đền cuối câu truyện với kết thúc :
“…Tôi đang ở đâu ư? Nắm chặt ống nghe trong tay, tôi ngẩng lên và nhìn quanh xem có những gì bên ngoài trạm điện thoại. Tôi đang ở đâu? Tôi không biết. Không biết một tí gì hết. Đây là nơi nào? Tất cả những gì đang lướt nhanh qua mắt tôi chỉ là vô số những hình nhân đang bước đi về nơi vô định nào chẳng biết. Tôi gọi Midori, gọi mãi, từ giữa ổ lòng lặng ngắt của chốn vô định ấy. “

Nhân vật chính cũng là 1 kẻ ko bình thường. Mà bình thường làm sao được sau khi trải qua bao biến cố, là người chứng kiến bao sự bi đát, éo le của cái thế giới “méo mó “ ấy. May mà tôi vốn là người cứng rắn và lạc quan, một linh hồn chuyên làm việc thiện và cứu rỗi các linh hồn khác, nên tôi ko cảm thây chơi vơi và dao động trước cái sự buông xuôi của con người, trước cách nhìn đời chua hơn trái khế, chát hơn trái me non. Tại sao họ ko nhìn thấy cái tích cực của cuộc sống, tại sao họ lại phải chịu đựng khổ sở để đi đến kết liễu cuộc đời hay chọn cách sống bất cần. Những con người xinh tươi, tài giỏi, giàu có, sung sướng ngần ấy cơ mà. Có lẽ đó lại là một trò đùa của số phận, một sai lầm của Thượng đế như đã nói ở trên. Nếu học biết trên thế giới này còn bao nhiêu người sống khổ sở hơn họ gấp trăm ngàn lần, biết bao con người sinh ra đã không lành lặn do Thượng đế vừa nắn họ ra, vừa…xem đá banh chẳng hạn. Những con người đáng thương ấy vẫn cố sống khỏe mạnh , và trong khó khăn họ lại càng nổi bật ý chí sống kiên cường. Nếu những thanh niên trong truyện ngắn này có thể nhìn rộng ra thế, có lẽ họ sẽ ko ích kỉ, hẹp hòi với cuộc sống như thế mà biết quí trọng nó hơn.

Tôi ko rõ nhà văn này muốn truyền đạt tới bạn đọc những gì mà viết ra tác phầm như thế. Có lẽ ông chỉ muốn thể hiện trí tưởng tưởng phong phú của mình dựa trên việc chắp nối những mẫu truyện có thật, rồi thêm mắm ( Phú Quốc) thêm muối ( Tây Ninh), thêm nhiều sex, bạo lực, chết chóc để thỏa mãn cái khát vọng âm ỉ trong ông ta, cái khát vọng méo mó được sống trong một thế giới méo mó. Có lẽ ông ta ko muốn truyền đến bạn đọc những cảm xúc tiêu cực, nhưng thật sự nó đã đọng lại trong lòng nhiều người đọc, nhất là những người đang phân vân đi tìm cái tôi bản ngã của chính mình. Tôi cầu mong họ đừng lạc lối sau khi đọc những tác phẩm thê này, mà càng phải biết tự phấn đấu để vượt qua cái yếu đuối đến đáng thương của 1 số người, 1 lớp người….để thấy cuộc sống này thật đáng yêu đáng quí, đơn giản bởi vì nó không hoàn hảo.

Truyện ngắn: Sợ ( phần 1 )


Truyện của 1 người bạn...

1. SG nắng và mưa, khói bụi và ùn tắc giao thông. Thế mà tôi vẫn thích. Nơi đây có bạn bè làm ăn, có nhiều hàng quán ngon, và có đủ các món ăn chơi bậc nhất VN này. Vì thế mà cứ khoảng vài tuần là tôi phải lên SG để làm việc và để chơi. Mặc dù thỉnh thoảng giật mình nhìn lại, gần 35 tuổi đầu mà vẫn 1 thân một mình. Ko phải tôi kém cỏi. Tôi đã từng qua đêm với nhiều cô người mẫu chân dài, từng cặp với nhiều cô diễn viên ca sĩ. Đó chỉ là những cuộc trao đổi, tôi nghĩ vậy. Họ cần tôi vì tôi có nhiều tiền, chạy xe đẹp, ko Merc S500, thì cũng E240 hay LexusLS460. Họ ngưỡng mộ tôi vì biết gia đình tôi có thế lực, tôi quen biết nhiều, cảnh sát hay tư lệnh quân khu đều đã đi nhậu với tôi. Tôi chưa bao giờ vất vả đi cưa cẩm 1 người con gái. Tôi thấy bọn họ thật tầm thường, vật chất và dễ dãi. 

Cho nên, tôi cảm thấy ko tin tưởng vảo tình yêu, ko tin rằng sẽ có 1 người con gái ko thích vật chất,(à, trừ 1 người, tự nhiên tôi lại nghĩ đến người con gái ấy). Và đối với tôi bây giờ, tình có cũng được, ko có cũng ko sao. Tôi vẫn còn nhiều chuyện để làm, đó là kiếm tiền nhiều, chạy xe đẹp, tập thể hình để giữ dáng, đánh tennis đều đặn, và đi nước ngoài du lịch...
Tối nay, sau khi ăn uống no say với lũ bạn, tôi cùng một vài người bạn vào 1 quán bar nhạc sống. Tôi thích quán này vì nhạc ko quá ồn ào, và ko khí khá âm cúng. Bọn nhân viên thấy chúng tôi thì cung kính chào với đôi mắt nể trọng. Ở cái thành phố mà người ta đánh giá vẻ bề ngoài thì việc chạy 1 con xe trị giá hơn 110.000 $ US cũng đủ khiến người ta kính trọng, chưa kể tôi còn là khách VIP của quán. Hôm nay là tối thứ Bảy nên quán khá đông, hình như là ko còn bàn, có 1 vài khách còn đứng chờ. Thế mà khi vừa có 1 bàn trống, bọn nhân viên đã niềm nở mời tụi tôi vào, tôi cười nhếch mép.
Vừa gọi xong 1 chai Henessy và vài chai Corona, tôi liền nhìn lên sân khấu. Hôm nay là 1 chàng ca sĩ trẻ, nhưng anh có phong cách chững chạc và hát những bài khá có chiều sâu hơn so với tụi ca sĩ thị trường.

Lúc chúng tôi vào cũng đã hơn 9h, anh vừa hát xong bài thứ 4 nên về chỗ ghế ngồi nghỉ. Chung bàn ấy có vài người trông rất ra dáng nghệ sĩ. Khoan đã, tôi thấy có 1 cái bóng quen quen, trời ơi, ko lẽ lại là..........

Tôi ko giữ được vẻ bình tĩnh và điềm đạm của 1 đại gia. Tôi ko tin vào mắt mình, đó là em. Một người con gái gây được ấn tượng nhất trong tôi, người tôi đã từng phải thốt lên: " Em là người phụ nữ mà anh đang tìm kiếm".
Thế rồi những kí ức trong tôi về em chợ tràn về, thật mãnh liệt.

2. Đó là 1 buổi tối thứ 6 gió mát ở thành phố CT của tôi. Lúc ấy khoảng hơn 9h. Tôi đang ngồi ăn nghêu sò với mấy ông bạn làm ăn trên 1 con đường khá đẹp của thành phố. Chợt có 1 bóng xe Attila dựng lên lề. Mấy ông bạn già cũng ngó ra. Tôi nhìn ra thì thấy 1 cô gái khoảng 16,17 tuồi. Cô ấy mặc 1 chiếc quần jeans lửng trắng, mang đôi giày trắng, một chiếc áo chấm bi cùng chiếc thắt lưng rất hợp mắt. 
Cô ko cao như những người mẫu mà tôi từng quen, chỉ khoảng hơn 1m6, và cũng ko thời trang cực độ như các cô gái TP khác, nhưng ở cô có 1 nét gì đó thật thu hút, lạ lắm, thật lạ. Tôi không thể rời mắt khỏi cô cho đến khi cô ngồi xuống, miệng vẫn ko thôi nụ cười. Nãy giờ mới để ý có thêm 1 người nữa, khoảng 10 tuổi , hình như là em gái của cô ấy. Hai chị em ngồi gọi hết món này đến món khác. Các ông bạn cùng bàn bắt đầu ngồi bàn tán về cô gái, bọn họ vẫn thế, đã gần 40 tuổi đầu nhưng cái máu hám gái thì ko giảm chút nào. Mà sao tôi lại thấy khó chịu chứ, cô ấy có phải là của tôi đâu.

Tôi vẫn ko thể rời mắt khỏi cô ấy. Cô ấy gọi khá là nhiều món. Nhìn hai chị em đút nhau ăn, và cười đùa vơi nhau, tôi cảm thấy đó là 1 hình ảnh thật đẹp. Cô ấy vừa đập cái càng ghẹ, đút cho em gái, rồi hôn nhẹ lên má em gái 1 cái, lòng tôi bỗn chộn rộn khác thường. Tôi vẫn thích những cô gái tự nhiên thể hiện tình cảm như thế. Tôi nhất định phải làm quen với em.

Tôi kêu cậu bé bán vé số lại, thằng nhỏ tôi vẫn thường mua vé số cho nó nên nó nghe lời tôi lắm Tôi bảo nó qua hỏi tên cô gái. Tôi hồi hộp nhìn xem cô ấy phản ứng thế nào. Thằng bé chạy qua, họ nói gì đấy rồi cô gái lần đầu tiên ném ánh nhìn về phía tôi, tôi bỗng đỏ mặt như cậu bé mới lớn, rồi nhìn lảng đi chỗ khác. Thằng bé chạy về nói tôi biết cô tên Thư. Tôi bảo nó qua hỏi tiếp cô bao nhiêu tuổi, lỡ như cô ko đủ 16 tuồi thì cũng....mệt. Tôi thấy cô nói chuyện với nó ko chút rụt rè, ngại ngùng, một phong cách giao tiếp rất hòa nhã, tự tin. Nó chạy về. Trời,thì ra cô đã 21 tuồi, thế mà nhìn cô cứ như nữ sinh trung học, cũng may. Rồi tôi lại nhờ thằng bán vé số qua hỏi số điện thoại. Lần này thấy cô có vẻ do dự, rồi cô nói gì với thằng bé, nó chạy về bảo với tôi: 
" Chú ơi, chị ấy bảo chú mua cho con mười tờ vé số thì chị mới cho số ĐT"
A ha, cũng cá tính nhỉ, lại biết nghĩ cho người khác, thật là hay. Tôi liền hứng chí lên mua cho thằng bé 20 tờ vé số, bảo nó đưa cho cô 10 tờ. Nó chạy qua chỗ cô, rồi chạy về bảo tôi đưa điện thoại để nó nhập số cô vào. Một hồi thì thấy cô cầm điện thoại của tôi trong tay, rồi bất chợt cô quay về phía tôi, cười và hỏi: 
"Điện thoại anh mua ở Đức à".
Sao cô này thông minh thế nhỉ, mới nhìn thấy ngôn ngữ cài đặt là tiếng Đức mà đã đoán ra. Có khi nào cô ta cũng đi du học ở Đức về, vì thấy phong cách cô ko giống con gái VN lắm.
Mà ngộ thật, cô ta ko nhớ cả số ĐT của mình, phải gọi điện về nhà hỏi....mẹ. Hay thật. Cuối cùng tôi cũng có số ĐT của cô gái.

3.Trở về thực tại, tôi thấy nàng ngồi bên cạnh những người bạn nghệ sĩ, trông nàng vẫn bình dị mà sao thật nổi bật. Tôi vẫn ko nghĩ rằng con người ta có thể giản dị mà nổi bật. Nàng cười nói gì với anh ca sĩ, rồi thấy anh lên giới thiệu:
" Hôm nay tôi xin giới thiệu với mọi người, một người bạn đặt biệt của tôi, có thể nói cô ấy vừa là thầy dạy nhạc, vừa là bạn hát chung, mặc dù cô ấy chưa bao giờ muốn làm ca sĩ mà chỉ thích đệm đàn cho tôi. Tôi biết chắc rằng cô sẽ là 1 ngôi sao ca nhạcc nếu cô muốn, Nhưng cô vẫn chọn cho mình cuộc sống giản di, bình yên. Mong cô tối nay sẽ lên biễ diễn cho mọi người nghe một bài, coi như là giúp vui cho buổi tối hôm nay. Mời Anh Thư".

Nàng vẫn ngồi đó, có vẻ hơi ngạc nhiên và bối rối, nhưng cũng ko để mất mặt bạn, nàng từ từ đứng lên và di chuyển lên sân khấu. Giờ thì tôi mới được ngắm kĩ lại nàng. Nàng mặt một chiếc váy trắng giản dị nhưng ôm lấy những đường cong rạo rực của tuổi thanh xuân . Tôi ngạy nhiên vì mỗi lần gặp, nàng lại càng đẹp ra. Với mái tóc đen dài xoăn bồng bềnh tự nhiên, đôi mắt 2 mí với lông mi dài, sống mũi cao và thẳng, khuôn mặt bầu bĩnh, ánh nhìn của nàng mới thật trong sáng làm sao. Tất nhiên cánh đàn ông cũng tò mò và ko thể rời mắt khi nàng từ từ bước lên sân khấu. Nàng ngồi xuống chiếc ghế cao, dáng ngồi cũng thật thanh nhã. Nàng chỉnh lại micro như 1 nghệ sĩ chuyên nghiệp, rồi từ từ cất giọng trong trẻo và sang trọng:
" Anh Hiếu đã giới thiệu quá về tôi rồi, thật ra tôi cũng chỉ là 1 người bình thường và yêu âm nhạc như mọi người ở đây thôi. Nhân dịp tôi mới học ghitar, xin phép được gảy 1 bản nhạc cũ. Và ngay khi mọi người ko thể nghe nổi thì có thể bảo tôi ngừng bất kì lúc nào."
Vẫn cái kiểu khiêm tốn, giản dị và hài hước ấy, em lại càng quyến rũ.
Thế rồi em với tay lấy chiếc đàn ghitar classics, và gảy lên những nốt đầu của ca khúc " Unchained Melody". Cả khán phòng dường như im bặt, những tiếng cười đùa chúa chát giờ đã bị tiếng ghi ta trong thẻo lấn át:
" Oh, my love, my darling, I've hungered for your love...."

Sao mà hay thế, giọng nàng cứ ngân nga và bay lượn đến chốn ko cùng. Một giọng hát ko chút vướng bận trần gian thế tục, một giọng hát của con người không có những lo lắng bộn bề tầm thường của cuộc sống. Và giọng hát ấy khiến tâm hồn tôi ( và còn nhiều người khác ) được gột rửa bớt những cặn bã trần gian.

" ...Lonely rivers flow to the sea, to the sea, to the open arms of the sea,
Lonely riversides wait for me wait for me, I'll be coming home, wait....for...me...."

Khi nàng hát đến câu "Rồi em sẽ về nhà, sớm thôi, hãy đợi em..", giông nàng sao mới tha thiết và chân tình làm sao, lúc nàng hát câu đó bất chợt chạm mắt với 1 người ở góc phòng đàn ông khác, và tôi chắc rằng hắn đã bị tan nát trái tim. 

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Cảm xúc khi đọc rừng Nauy ( phần 1)




Tôi trước giờ rất lười đọc tiều thuyết, ghét vì cái sự mênh mang, lê thê và những câu chuyện sặc mùi...tiểu thuyết. Thế rồi tôi nghe nhiều người bạn của tôi nói về tác phẩm Rừng Nauy. Nếu chỉ 3-4 người nói, tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng thêm 2 người nói nữa thì tôi bắt đầu tò mò và giở ra xem, vì tôi đã có sẵn truyện trong máy. Tôi tò mò vì tại sao mọi người lại nói về nó nhiều đền thế. Và tôi biết chắc rằng hơn 80 % số người tò mò vì người ta nói truyện có nhiều cảnh "sex" ở trong đó. Đúng là trong thời buổi nào, dục vọng cũng là 1 trong những thứ mà con người ta tò mò và quan tâm nhiều nhất. Cứ nghĩ đến những bộ phim VN thị trường hiện thời, bắt đầu với " Gái nhảy 1, 2", rồi " Những cô gái chân dài", ngày càng ghê gớm hơn với " Đẻ mướn", " Hồn Trương Ba da Hàng thịt", rồi " Dòng máu anh Hùng", " Thiếu úy"....với mức độ sex càng đẳng cấp hơn. Ngay cả tranh khỏa thân mà người ta tuy cấm và bức xúc, nhưng người họa sĩ, đơn cử là Trần Huy Hoan cũng trở nên nồi tiếng, đơn giản vì ông ấy đã động chạm đến cái con người sợ phải nhắc đến nhưng luôn thèm khát. À mà tại sao tôi có thể kể được nhiều tên phim liên quan đến hơi hướng tình dục thế nhỉ. Thì rõ rồi, tôi cũng là 1 con người vời những dục vọng bình thường, và chẳng phải thần thánh hay thầy tu gì. Nếu cho tôi làm thần thánh mà bắt tôi ko nghĩ đến dục vọng thì tôi cũng sẽ dứt khoát từ chối.

Uhm, cũng có lẽ vì tôi là 1 đức con gái với dục vọng bình thường, nên tôi cũng "tò mò" về cái tác phầm " Rừng Nauy". Mới đọc cái tựa đề, tôi đã mơ hồ: Rừng Nauy thì phải là 1 tác giả người Nauy viết chớ sao lại là người Nhật, hay ông này gốc Nhật mà sinh sống ở Nauy từ nhỏ?!. Càng sẽ thấy lạ hơn khi biết truyện chẳng miêu tả cái rừng nào ở Nauy, các nhân vật chính cũng chưa bao giờ sống ở Nauy; đó chỉ là tên 1 bài hát của nhóm nhạc huyền thoại Beatles. Lẽ ra tôi phải biết điều này trước nhỉ.

Mới nhìn thấy cuốn truyện hơn 500 trang, tôi đã bắt đầu nản. DH đâu phải là cái thứ con gái đi đọc tiểu thuyết lãng mạn lâm li bi đát. Tôi chỉ thích sách khoa học, tâm lí, triết học, kinh tế học, chính trị học những thứ vô cùng lí thú đối với tôi. Gắng gượng lắm tôi mới bắt đầu đọc trang 1. Thê mà từng dòng chữ hiện ra như cuốn hút lấy tôi. Cách dẫn giải của Haruki Murakami là sự đan xen giữa quá khứ và hiện tại, giữa thế giới thật và ảo, giữa cuộc sống trần tục và nội tâm giằng xé của con người. Mà sao cái thế giới mà Haruki mô tả ấy, nó ảm đạm quá, " ảm đạm đến bệnh hoạn" là ấn tượng đầu tiên của tôi về rừng Nauy , sau khi đọc hết hơn 300 trang truyện. Đọc truyện xong, tôi đưa ra 1 kết luận, tuổi thọ trung bình của những nhân vật trong truyện là khoảng trên dưới 20.
2 người chết ở tuổi 17 là Kizuki- bạn thân thuở niên thiếu của Wantanabe ( nhân vật chính ) và người chị gái đáng kính của Naoko ( người yêu của Kizuki, sau này có tình cảm đặc biệt với Wantanabe). Naoko cũng chết ở tuổi 21. Hatsumi ( người yêu của Nagasawa ( bạn thân đại học của Wantanabe) ) cũng chết ở tuồi độ 24-25. Tôi vẫn thích tính toán với những con số thế đấy. Điều kinh khủng nhất là họ đều chết vì tự vẫn. Mà điều kinh khủng hơn thế nữa là, họ đều là những cậu trai, cô gái xinh xắn , tài giỏi. Thế mà cái nội tâm họ nó phức tạp quá, phức tạp đến nhạy cảm, đến yếu hèn trước biến động của cuộc sống. Mà cái đó đâu phải do biến độnng cuộc sống ko, đó là do họ bị bệnh tâm thần, một thứ bệnh trầm cảm giết dần giết mòn mầm sống trong người ta, cho đến khi chỉ còn trơ lại linh hồn cần tìm lối thoát, thế là họ cho mình cái quyền tự giải phóng linh hồn bằng cách rũ bỏ thân xác, rũ bỏ trách nhiệm với gia đình, bạn bè, với cuộc sống.

Ko chỉ những kẻ tìm đến cái chết mà cả những con người đang sống cũng có 1 nội tâm phức tạp và ko kém phần u uất. Nagasawa, một con người xuất sắc, một cậu sinh viên hoàn hảo mà nếu đặt trong các trường trung học VN sẽ được bầu làm hotboy : đẹp trai, thông minh, gia đình quyền lực ( mà đi kèm với quyền lực là tiền bạc vì có câu " có tiền là có quyền" ), có 1 cô bạn gái xinh đẹp ( Hatsumi đáng thương), tương lai cậu ta sẽ trở thành chính trị gia nổi tiếng , thế mà lối sống của cậu ta mới thật là bệnh hoạn. Đó là suy nghĩ của tôi.

Một thằng con trai đã ngủ với hơn 80 đức con gái mà chưa bao giờ nhớ mặt mũi đứa nào, lại còn ko giấu giếm khi nói về điều đó với bạn gái. Tôi tự hỏi, liệu cậu ta có cảm thấy rẻ rúng và sỉ nhục bản thân khi làm những chuyện mục nát như thế. Chắc chắn là có. Có điều, cậu ta đã chai lì và khô cứng như 1 tảng băng. Có lẽ khô cứng và chai lì là cách cậu ta chọn đề bảo vệ bản thân khỏi cái sự đời mà cậu ta cho là đáng phỉ nhổ:
" Đi làm chính trị ko phải vì ham danh lợi tiền bạn mà chỉ vì muốn thử xem mình đi được tới đâu trong cái xã hội mục nát thối rửa này".
Thế thì đáng thương hay đáng trách nhỉ, có lẽ là cả hai.Có lần cậu tâm sự:
"Cái giống nhau giữa Watanabe và tôi là ở chỗ chúng tôi chẳng thèm bận tâm cái cứt gì nếu không có ai hiểu mình,"
Nagasawa nói.
"Đó là cái khiến chúng tôi khác với mọi người. Tất cả bọn họ đều lo không biết mọi người xung quanh có hiểu họ hay không. Tôi thì không thế, và Watanabe cũng vậy. Chúng tôi coi chuyện đó như cứt. Bản ngã và tha nhân là cách biệt."

Ko cần trích dẫn nhiều, chỉ bây nhiêu thôi tác giả đã có thể vẽ nên 1 bức tranh toàn diện về Nagasawa, một con người thông minh sắc sảo, thông minh đến độ anh có thể phát hiện ra những mảng tối của bức tranh hoàn hảo, giữa những cái xa hoa tráng lệ, lộng lẫy của 1 xã hội Nhật bản những năm 69-70. Mà xã hội nào chẳng thế, lúc nào cũng có mặt trái.
“ Để vẽ được một bức tranh hoàn hảo nhất thiết phải cần đến những gam màu tối”, mỗi người họa sĩ đều biết thế. Có đều, cách suy nghĩ quá thực thế của Nagasawa chỉ xoáy sâu vào những mảng đen tối mà ko càm nhận được những cái hay của xã hội.
Đọc xong truyện, tơi cảm thấy lo lắng cho những người đã ,đang và sẽ đọc nó. Lo lắng ko phải vì những đoạn miệu tả về “sex” trong đó. Bởi vì thật ra mà nói, những đoạn miêu tả ấy ko nhiều và dồn dập như tôi tưởng tượng. Những cảnh “sex” đến rất tự nhiên và chân thật, chân thật đến trần trụi. Tự nhiên vì tình dục là 1 trong những dục vọng cơ bản nhất của con người. Nhưng tôi chỉ cảm thấy hơi bất ngờ là sao đối với thanh niên Nhật thập niên 70 mà đã có cái nhìn cởi mở về sex. Một đưa con gái có giáo dục như Midori lại rất thoáng về sex và có thễ thao thao bất tuyệt về những chuyện “vừa trần vừa tục”, có thể rủ cậu con trai mà mình thích cùng đi xem phim sex , mà lại là phim “ bạo tình”. Có lẽ trong suy nghĩ nhiều người cô ấy là một cô gái có đầu óc phóng khoáng, tự do. Tôi cũng cố gắng suy nghĩ như thế, nhưng đối với tôi thật miễn cưỡng. Tôi vốn là người bảo thủ trong những vấn đề nhạy cảm, lại được sinh và giáo dục trong sự khắt khe của ông bà , ba mẹ. Tôi đã từng kiên quyết nói ko với sex trước khi kết hôn, và tuyệt đối chỉ làm chuyện đó với người mình yêu, ko phải làm đề thỏa mãn nhu cầu bản thân. Tôi thấy mình thật gượng gạo, mắc cỡ và con nít mỗi khi đề cập đến vấn đề nhạy cảm đó. Tôi muốn sex là một cái gì đó thật thiêng liêng, là biểu tượng sau khi 2 người yêu nhau đã giao thoa về tâm hồn, điền còn lại họ cần làm là giao thoa về thể xác đề đạt được cái đỉnh cao của sự hòa hợp. Vì tôi suy nghĩ thế nên vẫn luôn cảm thấy khó hài lòng với sex xung quanh. Tôi cảm thấy sao chúng cứ trần tục, thô thiển đúng như câu nói của thằng bé trong 1 vở hài kịch ngắn “ sex thì phải vừa trần vừa tục”.
Thế cho nên, tôi cảm thây kinh tởm cái thứ đàn ông từng ngủ với hơn 80 đứa con gái chỉ để thỏa mãn những dục vọng thấp hèn, thỏa mãn cái thể xác trơ lì chỉ có đẹp mã, còn xương thịt bên trong đã thối rữa vì ko còn mầm sống. Mà Hatsumi tự vẫn cũng chính vì hắn. Thật là ko đáng. Nhưng những cốt truyện như vậy cũng ko làm tôi bức xúc được lâu. TÔi lại tự nhủ, tiều thuyết mà, nó phải thêm thắt nhiều tình tiết éo le thế, nếu cứ nhàm nhàm ko chiến tranh, thù hận , sex, chết chóc thì chẳng ai có hứng thú đọc cả.
Mà cũng thật lạ, con người ta vốn mơ ước có cuộc sống thanh bình, an nhàn, ko có những bi ai nêu trên, nhưng sao con người ta vẫn thích xem phim hành động chết chóc, phim kinh dị, tiểu thuyết éo le đầy bi thương; hay tại vì trong sâu thẳm con người, cái thứ gọi là “ bản ngã” ấy đã gợi lên nhiều dục vọng tiềm tàng trong con người, tuy sâu thẳm nhưng chúng cũng sẵn sang trồi lên bất cứ lúc nào, nhất là khi con người ta bắt đầu buông xuôi.

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2008

Giải trí 1




Truyện cười sưu tầm từ Internet, đọc cho vui cửa vui nhà
Source: www.ninhthuanpt.com.vn
Khi một nhóm phụ nữ bước lên xe điện tất cả các ghế đều có người rồi. Người bán vé nhận thấy một người đàn ông hình như đang ngủ, sợ rằng ông này không xuống được đúng điểm đỗ bèn nói với ông ta:
* Dậy đi ông.
* Ông này phản đối: Tôi có ngủ đâu mà gọi.
* Ông không ngủ mà lại nhắm mắt!
* Tôi biết chứ, tôi ghét nhìn phụ nữ phải đứng trong xe điện đầy người như thế này.
Con tàu đang chìm. Bỗng nhiên, thuỷ thủ trưởng từ trên con thuyền chở những người được cứu sống đang đi xa khỏi con tàu, nhìn thấy một hành khách đứng trên mũi con tàu đang chìm.
Thuỷ thủ trưởng hét to:
* Này ông kia tại sao ông lại không nhảy xuống đi?
Người hành khách giải thích:
* Bác sĩ tuyệt đối cấm không cho tôi tắm biển sau bữa ăn. Mà tôi thì vừa mới ăn cơm cách đây 20 phút.


Giận quá
* Tôi cảm thấy căm thù cái tay người yêu cũ của vợ tớ quá!
* Thôi chuyện đã qua lâu rồi mà cậu còn ghen tuông gì nửa
* Ghen đâu, tớ giận vì gã... bỏ cuộc sớm quá, nên tớ mới phải lấy cô ta chứ!?

Chuyện trò mãi với người yêu bên gốc cây, cô gái muốn được ăn chút gì cho đỡ đói, bèn gợi ý:
* Anh yêu! "Kiến bò bụng em" đây này!
* Chết chửa - Chàng trai hốt hoảng - Thôi, ta lại ghế đá vậy, ở đây chắc có tổ kiến!
Ngồi ghế đá một lúc, nàng lại nói:
* Em muốn... "ấm bụng" một chút!
* Ôi! Anh sơ ý quá để em bị gió lạnh! Dầu xoa đây em!
Buồn thật! Cô gái liền chuyển hướng:
* Anh chẳng hiểu gì cả! Em "hoa cả mắt" rồi!
* A! Chắc em không quen với ánh đèn cao áp đấy. Vừa nói, chàng trai kéo cô gái vào bóng tối.
Ðến nước này, cô gái đánh liều:
* Anh ạ! Em "nhạt mồm nhạt miệng" lắc, chỉ muốn...
Chưa nghe hết câu, chàng trai như đã hiểu ý, vội kéo nàng vào lòng và hôn tới tấp lên môi(!)

Một học sinh ở nông thôn đến trường muộn, trình bày với cô giáo rằng nó phải dắt bò cái của nhà đến chuồng bò đực. Cô giáo bực tức hỏi:
* Thế bố em không làm được việc ấy sao?
* Em chắc là được - Ðứa bé nói - Nhưng em nghĩ là con bò đực làm tốt hơn!

Thói quen nghề nghiệp
Thầy giáo trẻ dạy văn, tâm sự với người yêu:
* Hôm nay anh gặp em để nói về chủ đề tình yêu. Tư tưởng chủ đề là anh rất yêu em. Anh sẽ thổ lộ với em thành ba đoạn. Mỗi đoạn sẽ có phân tích, lập luận để em hiểu hết tình cảm của anh. Kìa, em vẫn nghe anh đấy chứ! Lát nữa anh sẽ phát vấn đấy! Anh sẽ phân tích cụ thể, sẽ có dẫn chứng sinh động. Qua mỗi phần, sẽ có tiểu kết để em nắm các ý chính. Em hiểu chứ!
Cô gái nhẹ nhàng:
* Dạ, "thưa thầy", em hiểu ạ!
* Chết sao em lại nói thế!

Mê tín
Tiếng gõ cửa mạnh làm đôi tình nhân giật mình: Nhanh lên chồng em đấy Người đàn bà hốt hoảng kêu lên. Anh nhảy ra ngoài cửa sổ đi!
* Nhưng chúng ta đang ở trên tầng mười ba - Kẻ hám gái thở gấp.
* Nhảy đi! Chị vợ thét lên - Bây giờ không phải lúc để mê tín.

Cô gái si tình vất vả mãi mà không sao làm cho anh bạn trai đần độn hiểu được cô muốn gì ở anh ta. Cuối cùng cô hỏi: - Anh có muốn xem chỗ mổ ruột thừa của em không?
* Không đâu! Anh ta đáp - Anh căm ghét bệnh viện.

Có đôi bạn sinh viên đang ngồi công viên tâm sự.
* C: Anh ơi! Tại sao, khi "kiss" (hôn) người con trai lại mở mắt, như anh vừa rồi?
* H: Ôi! Em không biết à? Tại vì anh ... còn phải trông cái "xe đạp"...

Mày chào tao ạ
Một người đến nhà hàng xóm, thấy đứa bé độ 3-4 tuổi đang mải chơi, người đó làm bộ sừng sộ hỏi:
* Mày không chào tao à?
Em bé cuống quýt, khoanh hai tay, lễ phép nói:
* Mày chào tao ạ!

Một anh nọ có tính hay kiêng, cùng với một chú hầu về kinh đô để đi thi.
Chú hầu có chiếc khăn quấn đầu, dọc đường bị gió thổi rơi xuống đất. Chú cáu lắm, nói:
* Sao lại cứ rớt hoài như vậy!
Anh chủ nghe vậy, mắng rằng:
* Ði thi chỉ sợ mỗi tiếng "rớt" mà mày cứ nói "rớt" mãi!
Chú nhỏ làm thinh. Ði một đoạn, chiếc khăn lại rơi xuống đất. Lần này, chú hầu tức lắm, buộc chặt lên đầu và nói: "Lần này tao cột chặt rồi, có đi tới kinh cũng "không đậu" nữa.

Một anh, vợ có thai hơn bảy tháng đã đẻ đứa con trai. Anh ta sợ nuôi không được, gặp ai cũng hỏi. Một hôm, gặp người bạn, người bạn an ủi:
* Không can gì mà ngại. Bà tôi sinh ra bố tôi cũng đẻ non trước hai tháng đấy!
Anh kia giật mình, hỏi lại:
* Thế à! Rồi có nuôi được không?

Trước anh có cậu con trai nào không
Buổi hẹn hò đầu tiên. Chàng trai rụt rè hỏi cô gái, khi thấy cô khá bạo dạn:
* Trước anh, em có cậu con trai nào không?
* Không, không có thằng con trai nào cả. Chỉ có hai đứa con gái, đang gửi ở chỗ mẹ em.

Dậy sớm
Chị hàng xóm thắc mắc:
Mọi hôm thấy cô gọi chồng như gọi đò mà chàng chẳng dậy cho, sao hôm nay chàng dậy sớm thế?
Có gì đâu, mình chỉ vờ buột miệng: "Hình như con mèo làm đổ chai rượu", thế là anh ta vội bật dậy ngay.

Có người hỏi một bà vợ: Trong cuộc sống 20 năm của ông bà, bà cảm thấy điều gì chung nhất.
Bà vợ suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời: Ðiểm chung duy nhất là chúng tôi cưới cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.

Anh chàng hay nịnh đang để ý cô gái rượu của ông hàng xóm. Một hôm sang chơi anh tán:
* Bác à, cô út nhà bác trắng ghê bác nhỉ?
* Nó cứ ở nhà suốt ngày, có đi đâu mà đen.
* Anh ta cố vắt óc nịnh thêm một câu: * Bác khiêm tốn thế, chứ cháu thấy mấy con heo nhà bác có đi đâu đâu mà cũng đen thui!!!

Giữ giúp
- Sao chú công an lại giữ giấy tờ của bố?
- À! Chú ấy giữ giúp cho bố đấy!
- Sao mà chú ấy lại giữ giúp cho bố?
- Vì chú ấy sợ bố say rượu, để giấy tờ trong túi dễ bị rơi mất! Có hôm, chú công an còn giữ giúp cả cái thân bố nữa đấy!
Chữa cho đúng
* Một hôm người thợ đẽo đá nằm mơ thấy có người đàn ông nói với mình:
* Xin anh hãy chữa lại tấm bia đá trên mộ tôi dòng chữ: "An nghỉ ngàn thu" thành "An nghỉ 26 thu".
* Tại sao vậy?
* Vì hôm qua, tức là vừa đúng 26 năm sau ngày tôi chết, bà nhà tôi qua đời và quyết định xuống đó cùng tôi.

* Trong bữa cơm tối, vợ bảo chồng:
* Anh có nhớ cách đây 6 tháng anh xin nghỉ 2 tuần để đi câu cá Hồi không?
* Nhớ chứ !
* Vậy thì sáng nay một trong số những con cá Hồi anh câu được gọi điện thoại cho em báo tin rằng anh sắp làm bố rồi!!

Tù binh
Chủ hiệu trao gói thuốc trừ chuột cho khánh hàng và nói:
* Thứ thuốc này có tác dụng đuổi chuột nhà mình sang chiến đấu với chuột nhà hàng xóm.
* Mấy hôm sau vị khách trở lại. Chủ tiệm hí hửng:
* Thế nào? thuốc công dụng chứ?
* Vâng, lũ chuột nhà tôi chiến đấu rất hăng và bắt về cơ man nào là tù binh!
Khi học đại học Smith không chăm chỉ, suốt ngày chơi bời, các kỳ thi đều không đạt tiêu chuẩn. Bố anh ta viết thư động viên con trai: "Nếu con được điểm tối ưu, bố sẽ thưởng cho con 1 cái ô-tô"... Cuối học kỳ, Smith viết thư trả lời bố: "Bố ơi, con đã quyết định thi không đủ điểm, bởi vì con biết đồng tiền bố kiếm không dễ, con không nỡ phung phí của bố"!
* Bố hay mẹ đẻ ra con?
* Cả bố và mẹ.
* Thế mỗi người đẻ ra một nửa à?

* Bố ơi, sao chú Hùng lại bảo là bà đã yên tâm về nơi suối vàng?
* A`, vì ở đó đẹp và bình yên lắm !
* Thế ngày mai chủ nhật bố cho con đến đấy chơi nhé !
Trên một chuyến xe bus chật cứng ngưười, cô gái trẻ đẹp hỏi người đàn ông đứng bên cạnh:
* Này anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
* 35. Nhưng điều đó liên quan gì đến em?
* Có chứ. Lẽ ra bằng tuổi này anh đã có thể tự đứng được trên đôi chân của mình rồi chứ. Sao anh lại cứ phải nghiêng người tựa vào tôi?
Cô giáo bảo cả lớp hãy vẽ ước mơ của mình. Cả lớp cắm cúi vẽ, mỗi em một ước mơ : em muốn làm cô giáo, em muốn làm phi công, em muốn làm bác sĩ,... Riêng một bé gái để giấy trắng. Cô giáo liền hỏi:
* Chẳng lẽ em không muốn làm gì cả sao?
* Lớn lên em sẽ lấy chồng, nhưng em chẳng biết vẽ như thế nào cả
Nam và Hải trao đổi với nhau về kinh nghiệm cư xử với bạn gái.
* Hải: Bắt chước cậu, tớ tặng quà cho nàng! Thế mà nàng giận tớ cả tuần này!
* Nam: Thế cậu tặng gì nào?
* Hải: Thì nhà tớ bán thuốc tây, tớ tặng nàng mấy liều thuốc xổ giun Fugacar.
Linh Chi tức giận nói với cô bạn thân:
* Trời ơi, hắn thực ra là một tên lừa đảo!
* Sao cậu lại nói thế, anh ta giở trò gì với cậu à?
* Tối qua, trước khi chia tay nhau, anh ta đã trao tặng mình một đoá hoa hồng và nói rằng khi nào hoa héo thì anh ta quay trở lại. * Vậy thì tốt chứ sao?
* Khổ nỗi, bông hồng ấy làm bằng nhựa.
Bác sĩ thẩm mỹ nói với Kiều Hương.
* Cô có vừa ý không? Kết quả tốt đấy chứ?
* Vâng, cũng được bác sĩ ạ. Nhưng em muốn đôi mắt to hơn một chút và ấn tượng hơn. Em cũng muốn miệng tròn hơn nữa.
* Yên tâm đi. Cô sẽ được như ý khi nhìn thấy biên lai tính tiền.
Nam nói với bạn:
* Sau trận cãi nhau chiều qua, bà xã tớ đã phải quỳ xuống và tiến đến chỗ tớ.
* Cô ấy xin cậu tha thứ à?
* Không, nàng yêu cầu tớ chui ra khỏi gầm giường.
* Hùng thắc mắc: Tại sao lúc nào vợ chồng cậu cũng chỉ đến các quán ăn đêm?
* Biết làm sao được! Khi cô ấy trang điểm xong thì mọi quán xá khác đã đóng cửa mất rồi.

Nhạc Rock
Một thanh niên đang yêu hỏi ngưười đàn ông đứng tuổi có vợ:
* Tôi là người đang yêu mà nhiều lúc còn không chịu đựng nổi nhạc rock, thế mà tại sao anh vẫn cứ nghe mãi được.
Người kia trả lời:
* Cậu cứ thử lấy vợ đi, cậu sẽ thấy nhạc rock còn êm ái hơn nhiều so với giọng của bà vợ
Mẹ An đèo nó trên đường về nhà, chẳng may gặp phải ổ gà xóc nảy cả mẹ lẫn con. An thắc mắc:
* Mẹ làm sao thế?
* Mẹ đi vào cái ổ gà.
* Thế thì vỡ hết trứng à?

Mấy con gà
* Con đếm xem nhà ta có đủ gà không?
* Có tám con thôi mẹ ạ.
* Chín con cơ mà?
* Nhưng có một con cứ chạy lung tung không đếm được.

Giải trí 2


Giữ giúp
- Sao chú công an lại giữ giấy tờ của bố?
- À! Chú ấy giữ giúp cho bố đấy!
- Sao mà chú ấy lại giữ giúp cho bố?
- Vì chú ấy sợ bố say rượu, để giấy tờ trong túi dễ bị rơi mất! Có hôm, chú công an còn giữ giúp cả cái thân bố nữa đấy!
* Một hôm người thợ đẽo đá nằm mơ thấy có người đàn ông nói với mình:
* Xin anh hãy chữa lại tấm bia đá trên mộ tôi dòng chữ: "An nghỉ ngàn thu" thành "An nghỉ 26 thu".
* Tại sao vậy?
* Vì hôm qua, tức là vừa đúng 26 năm sau ngày tôi chết, bà nhà tôi qua đời và quyết định xuống đó cùng tôi.
* Trong bữa cơm tối, vợ bảo chồng:
* Anh có nhớ cách đây 6 tháng anh xin nghỉ 2 tuần để đi câu cá Hồi không?
* Nhớ chứ !
* Vậy thì sáng nay một trong số những con cá Hồi anh câu được gọi điện thoại cho em báo tin rằng anh sắp làm bố rồi!!

Chủ hiệu trao gói thuốc trừ chuột cho khánh hàng và nói:
* Thứ thuốc này có tác dụng đuổi chuột nhà mình sang chiến đấu với chuột nhà hàng xóm.
* Mấy hôm sau vị khách trở lại. Chủ tiệm hí hửng:
* Thế nào? thuốc công dụng chứ?
* Vâng, lũ chuột nhà tôi chiến đấu rất hăng và bắt về cơ man nào là tù binh!

Khi học đại học Smith không chăm chỉ, suốt ngày chơi bời, các kỳ thi đều không đạt tiêu chuẩn. Bố anh ta viết thư động viên con trai: "Nếu con được điểm tối ưu, bố sẽ thưởng cho con 1 cái ô-tô"... Cuối học kỳ, Smith viết thư trả lời bố: "Bố ơi, con đã quyết định thi không đủ điểm, bởi vì con biết đồng tiền bố kiếm không dễ, con không nỡ phung phí của bố"!
* Bố hay mẹ đẻ ra con?
* Cả bố và mẹ.
* Thế mỗi người đẻ ra một nửa à?


* Bố ơi, sao chú Hùng lại bảo là bà đã yên tâm về nơi suối vàng?
* A`, vì ở đó đẹp và bình yên lắm !
* Thế ngày mai chủ nhật bố cho con đến đấy chơi nhé !

Trên một chuyến xe bus chật cứng ngưười, cô gái trẻ đẹp hỏi người đàn ông đứng bên cạnh:
* Này anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
* 35. Nhưng điều đó liên quan gì đến em?
* Có chứ. Lẽ ra bằng tuổi này anh đã có thể tự đứng được trên đôi chân của mình rồi chứ. Sao anh lại cứ phải nghiêng người tựa vào tôi?
Cô giáo bảo cả lớp hãy vẽ ước mơ của mình. Cả lớp cắm cúi vẽ, mỗi em một ước mơ : em muốn làm cô giáo, em muốn làm phi công, em muốn làm bác sĩ,... Riêng một bé gái để giấy trắng. Cô giáo liền hỏi:
* Chẳng lẽ em không muốn làm gì cả sao?
* Lớn lên em sẽ lấy chồng, nhưng em chẳng biết vẽ như thế nào cả

Nam và Hải trao đổi với nhau về kinh nghiệm cư xử với bạn gái.
* Hải: Bắt chước cậu, tớ tặng quà cho nàng! Thế mà nàng giận tớ cả tuần này!
* Nam: Thế cậu tặng gì nào?
* Hải: Thì nhà tớ bán thuốc tây, tớ tặng nàng mấy liều thuốc xổ giun Fugacar.

Kẻ lừa đảo
Linh Chi tức giận nói với cô bạn thân:
* Trời ơi, hắn thực ra là một tên lừa đảo!
* Sao cậu lại nói thế, anh ta giở trò gì với cậu à?
* Tối qua, trước khi chia tay nhau, anh ta đã trao tặng mình một đoá hoa hồng và nói rằng khi nào hoa héo thì anh ta quay trở lại. * Vậy thì tốt chứ sao?
* Khổ nỗi, bông hồng ấy làm bằng nhựa.

Bác sĩ thẩm mỹ nói với Kiều Hương.
* Cô có vừa ý không? Kết quả tốt đấy chứ?
* Vâng, cũng được bác sĩ ạ. Nhưng em muốn đôi mắt to hơn một chút và ấn tượng hơn. Em cũng muốn miệng tròn hơn nữa.
* Yên tâm đi. Cô sẽ được như ý khi nhìn thấy biên lai tính tiền.

Nam nói với bạn:
* Sau trận cãi nhau chiều qua, bà xã tớ đã phải quỳ xuống và tiến đến chỗ tớ.
* Cô ấy xin cậu tha thứ à?
* Không, nàng yêu cầu tớ chui ra khỏi gầm giường.

* Hùng thắc mắc: Tại sao lúc nào vợ chồng cậu cũng chỉ đến các quán ăn đêm?
* Biết làm sao được! Khi cô ấy trang điểm xong thì mọi quán xá khác đã đóng cửa mất rồi.

Nhạc Rock
Một thanh niên đang yêu hỏi ngưười đàn ông đứng tuổi có vợ:
* Tôi là người đang yêu mà nhiều lúc còn không chịu đựng nổi nhạc rock, thế mà tại sao anh vẫn cứ nghe mãi được.
Người kia trả lời:
* Cậu cứ thử lấy vợ đi, cậu sẽ thấy nhạc rock còn êm ái hơn nhiều so với giọng của bà vợ

Mẹ An đèo nó trên đường về nhà, chẳng may gặp phải ổ gà xóc nảy cả mẹ lẫn con. An thắc mắc:
* Mẹ làm sao thế?
* Mẹ đi vào cái ổ gà.
* Thế thì vỡ hết trứng à?

Mấy con gà
* Con đếm xem nhà ta có đủ gà không?
* Có tám con thôi mẹ ạ.
* Chín con cơ mà?
* Nhưng có một con cứ chạy lung tung không đếm được.




Phụ nữ &...
Ba người phụ nữ nói chuyện về một người đàn ông muốn lấy vợ :
* Cô gái 17 tuổi hỏi : "Anh ấy có đẹp trai không ?"
* Cô gái 25 tuổi hỏi : "Lương tháng anh ấy ao nhiêu ?"
* Cô gái 35 tuổi hỏi : "Anh ấy ở đâu ?


Xấu tệ
Tom dẫn vợ đi xem triển lãm mỹ thuật. Vợ Tom chỉ vào một bức tranh:
* Em chưa bao giờ thấy bức tranh xấu tệ như vậy!
*Tom vội xua tay:
*Suỵt! Không phải tranh đâu. Ðấy là gương soi.


ở đâu cũng thế
Một bà vào trại giam thăm chồng.
* Ông ở đây thế nào? Có khoẻ không?
*Cũng giống như ở nhà thôi. Không được tự do ra ngoài, không được quan hệ lăng nhăng, luôn luôn nghe quát tháo và ăn uống thì tệ hại. Chỉ hơn cái là không phải giặt quần áo cho người khác.

Để gầy bớt
Minh Vượng tìm đến bác sĩ thẩm mỹ:
* Thưa bác sĩ, nên tập thế nào để gầy bớt đi ạ?
* Chị hãy quay đầu từ phải sang trái, rồi lại quay đầu từ trái sang phải.
* Thưa tập vào lúc nào ạ?
* Lúc ngưười ta đưa thức ăn cho chị.

Bán rồi
* Vợ: Nếu anh mà còn rượu chè, cờ bạc thì em sẽ uống ngay lọ thuốc sâu
trong tủ để tự tử luôn.
* Chồng: Muộn rồi em ơi, anh đã bán nó đi để uống rượu rồi.
Mặt nạ
Gần đến ngày sinh nhật vợ, chồng tỏ vẻ quan tâm :
* Em thích gì để anh mua tặng nào?
* Em ư, em thích nhất là kem mặt nạ Debon.
Tối đó, chồng về nhà với một ôm mặt nạ nhựa:
* Em ơi, cả ngày hôm nay anh đi lùng khắp mà chỉ có mặt nạ Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Chuột Mickey thôi ,.. không có cái mặt nạ nào tên là Debon cả em ạ
Ngoan ngoãn
Khách đến nhà chơi, người mẹ cứ khoe mãi với khách về cô con gái ngoan ngoãn của mình. Cuối cùng để chứng minh cho điều đó, bà gọi con ra đứng trước mặt khách và hỏi: * Con yêu, nếu mấy chú này mang đến cho con một quả táo to thì con sẽ nói gì với các chú ấy?
* Xin làm ơn gọt vỏ.
Ðàn bà còn tệ hơn
Một gã độc thân nói với bạn
* Ðàn bà ấy à, còn tệ hơn bọn cướp.
* Sao cậu nghĩ thế?
* Thì như cậu biết đấy, bọn cướp khi bắt được mình chúng chỉ đòi cài bóp hoặc mạng sống còn đàn bà thì đòi cả hai. Thế không phải tệ hơn là gì?
Anh muốn xem không
* Thế Anh không muốn xem chổ em mổ ruột thừa ạ?
* Một cô gái hỏi người yêu sao bao lần gợi ý mà anh chàng vẫn mặt lạnh như tiền.
* Ôi, em thân yêu, gì cũng được nhưng đừng bắt anh làm chuyện đó. Từ nhỏ anh đã rất ghét bệnh viện!

Khi nào em mới có chồng
Một phụ nữ trẻ đến gặp bà thầy bói nói:
* Cách đây năm năm chị bói cho em là em sẽ lấy chồng và có năm đứa.
* Thì sao?
* Ðúng thế thật. Em đã có năm đứa con.
* Thế thì tuyệt quá còn gì?
* Vâng. Nhưng bây giờ em đến đây là để nhờ chị bói khi nào em mới có chồng.
*Một ông bố nọ trước khi lên đường đi công tác xa, dặn con trai là mỗi lần thấy một
người đàn ông đến với mẹ là tháo một tấm ván ở hàng rào ra làm dấu.
*Sau một thời gian dài công tác, ông chồng trở về và vô cùng sung sướng khi thấy
hàng rào nhà mình vẫn nguyên vẹn.
*Trong bữa ăn tối, bà vợ luôn mồm kể công, rằng trong lúc ông đi vắng mặc dù vất vả những bà đã xoay sở thu xếp nọi công việc yên ổn, chỉ có điều không hiểu có thằng khùng nào cứ phá đổ hàng rào nên đã phải làm lại những ba lần.
Bạn có một đứa con
* Sau khi cưới một người đàn bà trẻ mượt mà, một cụ già 90 tuổi nói với bác sĩ rằng họ đang mong chờ một đứa con. "Hãy để tôi kể cho cụ nghe một câu chuyện,"
* Bác sĩ nói. "Một anh chàng đãng trí đi săn, nhưng thay vì lấy cây súng, anh ta lấy một cây dù. Bất thình lình một con gấu tấn công anh ta. Chĩa cây dù vào con gấu, anh ta bắn và giết chết nó ngay tức khắc." "Không thể như thế được!" Cụ già kêu lên. "Phải có ai đó đã bắn con gấu đó." "Hoàn toàn chính xác," bác sĩ trả lời.

Tiết kiệm
Có một đôi vợ chồng cố gắng để dành tiền để mua áo mới. Người chồng suy nghĩ phải làm cách nào đó. Một ý kiến là bỏ 1$ vào ống tiết kiệm mỗi lần họ âu yếm với nhau và cả hai đồng ý thực hiện theo điều đó.
Sau 8 tháng đã đến lúc mở ống tiết kiệm ra và người chồng rất ngạc nhiên khi có tờ 20, 50 và thậm chí tờ 100$ rơi ra từ ống tiết kiệm. Người chồng bắt đầu đặt câu hỏi chuyện gì đã xảy ra ở đây và người vợ tiết lộ: "Không phải ai cũng rẻ bèo như anh đâu."

Kiêng tên bố
Lơ- pông (Le pont ) tiếng Pháp là cái cầu . Nhưng vì ông thân sinh ra thầy giáo tên là Cầu nên khi giảng bài ngoại ngữ , thầy dặn các em hãy đọc chệch ra là " kiều".
Thầy gõ thước lên bảng , cả lớp đồng thanh :
* Lơ-pông là cái kiều , Lơ -pông là cái kiều .
Duy chỉ có một em ở cuối lớp vẫn cứ hét tướng lên : Lơ-pông là cái cầu .
Thầy giáo bực mình lắm , gọi em đó đứng dậy , mắng :
* Em điếc hay sao mà không nghe thấy tôi dặn ?
Em học sinh gãi đầu , ấp úng :
* Dạ thưa thầy , nhưng ....nhưng bố em lại tên là Kiều ạ ! ./.
Thế mới có sừng
Hai vợ chồng đi chơi sở thú. Ðến chuồng sư tử. Không thấy sư tử đực đâu cả.
* Bà vợ hỏi: Sư tử đực đâu rồi ông?
* Ông bảo vệ *đáp: Vào chuồng với sư tử cái rồi.
* Khi nào thì nó ra?
* Một giờ nữa.
* Bà vợ liền quay sang nói với chồng: Anh thấy chưa, phải một tiếng!
Họ đi tiếp. Ðến chổ voi. Không thấy voi đực đâu cả.
* Nó đâu?
* ở chổ voi cái.
* Thế khi nào nó ra?
* Một - hai tiếng sau.
Vợ lại quay sang nói với chồng:
* Phải hai - ba tiếng !
Sau đó, hai vợ chồng dừng lại trước chuồng nai. Cũng không thấy nai đực đâu cả: nó cũng đang ở chuồng nai cái. Phải năm - mười phút sau mới ra. Ông chồng nghe người bảo vệ nói thế liền quay sang nói với vợ với vẻ hể hả:
* Em đã nghe thấy chưa, chỉ năm - mười phút thôi!
Bà vợ giọng chì chiết:
* ừ, thì chính vì vậy mà nó mới có cặp sừng thế kia!
Lời khen
Một bà cụ đi trên đường gặp một đứa bé :
* Cháu ơi , Cháu sinh thế, chắc tốt bụng lắm. Cháu giúp cụ một việc này nhé ?
* Chỉ mình cụ biết giá trị nhan sắc của cháu. Cụ cần gì?
* Cháu làm ơn dắt cụ vào phòng khám mắt.

Giận quá
* Tôi cảm thấy căm thù cái tay người yêu cũ của vợ tớ quá!
* Thôi chuyện đã qua lâu rồi mà cậu còn ghen tuông gì nửa
* Ghen đâu, tớ giận vì gã... bỏ cuộc sớm quá, nên tớ mới phải lấy cô ta chứ!?

Chữa cho đúng
* Một hôm người thợ đẽo đá nằm mơ thấy có người đàn ông nói với mình:
* Xin anh hãy chữa lại tấm bia đá trên mộ tôi dòng chữ: "An nghỉ ngàn thu" thành "An nghỉ 26 thu".
* Tại sao vậy?
* Vì hôm qua, tức là vừa đúng 26 năm sau ngày tôi chết, bà nhà tôi qua đời và quyết định xuống đó cùng
Kết quả chuyến đi câu
Trong bữa cơm tối, vợ bảo chồng:
* Anh có nhớ cách đây 6 tháng anh xin nghỉ 2 tuần để đi câu cá Hồi không?
* Nhớ chứ !
* Vậy thì sáng nay một trong số những con cá Hồi anh câu được gọi điện thoại cho em báo tin rằng anh sắp làm bố rồi!!

Tù binh
Chủ hiệu trao gói thuốc trừ chuột cho khánh hàng và nói:
* Thứ thuốc này có tác dụng đuổi chuột nhà mình sang chiến đấu với chuột nhà hàng xóm.
* Mấy hôm sau vị khách trở lại. Chủ tiệm hí hửng:
* Thế nào? thuốc công dụng chứ?
* Vâng, lũ chuột nhà tôi chiến đấu rất hăng và bắt về cơ man nào là tù binh!

Con không nỡ
Khi học đại học Smith không chăm chỉ, suốt ngày chơi bời, các kỳ thi đều không đạt tiêu chuẩn. Bố anh ta viết thư động viên con trai: "Nếu con được điểm tối ưu, bố sẽ thưởng cho con 1 cái ô-tô"... Cuối học kỳ, Smith viết thư trả lời bố: "Bố ơi, con đã quyết định thi không đủ điểm, bởi vì con biết đồng tiền bố kiếm không dễ, con không nỡ phung phí của bố"!

Giải trí 3




Mau kêu mẹ con lại đây
Lần đầu tiên ra thành phố mọi thứ với gia đình Tom đều lạ lẫm. Khi đứng tại tiền sảnh một khách sạn, bố Tom nhìn chằm chằm vào cái thang máy mà không hiểu nó dùng để làm gì. Ðúng lúc đó 1 bà cụ mở cửa thang máy bước vào, một lúc sau cửa thang máy lại mở và một cô gái trẻ đẹp bước ra. Thấy vậy ông bố quay sang Tom nói giọng mừng rỡ: "Mau kêu mẹ con lại đây nhanh lên".
Ban biên tập trả lời: "Bà hãy thao thao bất tuyệt với ông nhà về những người chồng tương lai của mình".
Bảo hiểm tình yêu
Một người trẻ tuổi sồng sộc chạy vào công ty bảo hiểm: "này, các ông cho tôi bảo hiểm nhé!".
* "Anh định bảo hiểm vật gì?"
* "Tôi bảo hiểm trái tim của cô bạn gái mới cua!".
Chia sẽ việc nhà
Bà nọ khai với cố vấn hôn nhân: "Chúng tôi có cùng nhau chia sẻ việc nhà chứ ạ: anh ấy nấu, tôi ăn".
Thất tình
Chàng trai trẻ bị cô bạn gái đẹp như hoa hậu cho rơi, bạn bè đều xúm vào an ủi: "Tiếc thật, đúng là một người đẹp tuyệt trần đời mà mọi chuyện đều đang hết sức suôn sẻ ..."
Anh chàng thất tình lắc đầu: "Ôi, cái thằng đó sớm muộn gì cũng sẽ nếm đủ mùi đau khổ. Từ bây giờ mình đã bắt đầu thương cảm cho cảnh ngộ nó rồi".
Thay thế
* Vợ của giám đốc đột nhiên đến văn phòng phát hiện cô thư ký xinh đẹp trẻ trung đang ngồi đánh máy.
* "Tom, anh vẫn bảo với em rằng cô thư ký của anh là một bà già cơ mà?" Vợ giận dữ chất vấn.
* "Ðúng vậy !". Giám đốc vội vã giải thích: "Nhưng bà ấy bệnh rồi. Ðây là cô cháu gái đến thay thế bà ấy vài tháng".

Lão luyện
* Hành khách: "Sao tốc độ của thuyền chậm thế?"
* Thuyền trưởng: "Vì các thiết bị chỉ phương hướng đều hỏng hóc hết!"
* Hành khách: "Nhìn sao là biết chứ gì!"
* Thuyền trưởng nạt: "Bậy nào! Ðây đây phải phi thuyền vũ trụ!"

Nhanh tay nhnh chân
Luật sư nói với góa phụ vừa mất chồng: "Trước khi tôi đọc di chúc của ông nhà thì xin mạn phép hỏi bà một câu: "Thưa bà, bà có bằng lòng lấy tôi không?"
Quen rồi
* Vợ thành khẩn nắm tay chồng: "Anh yêu, chúng ta đã lấy nhau bao năm. Có gì thì anh cứ nói thẳng ra, đừng nịnh em mãi thế!".
* "Anh chịu thôi, anh đã quen như thế trong công ty rồi!". Chồng đáp.

Hiểu lầm
* A: "Lúc anh hỏi cưới, cô C có nói gì không?"
* B: "Tôi làm gì kịp hỏi cưới. Cô ấy bảo đã yêu Sếchpia lại yêu cả Môda. Cô ấy say mê hai thằng nhãi đó thì tôi còn cơ hội gì nữa chứ?"

Thà vậy còn hơn
Ông chồng say lần đầu nửa đêm bò về nhà lần dò mở cửa phòng ngủ làu bàu với vợ: "Anh về rồi đây, em hãy bắt đầu quát mắng đi, chứ để phòng tối đen thế này anh không tài nào tìm ra giường được!"
Nuôi được hai
* Mẹ vợ tương lai: "Này Rôbe, bác nghe Helen bảo cháu định lấy nó. Cháu cho bác biết thu nhập của cháu có đủ nuôi nổi một người phụ nữ không?
* Chàng rể tương lai: "Bảo đảm là đủ ạ! Thu nhập của con thậm chí có thể nuôi nổi hai người phụ nữ".
* Mẹ vợ tương lai: "Tuyệt quá! Vậy mẹ sẽ dọn đến ở với các con ngay!".

Nhiệm vụ
* Vợ chỉ vẽ cho chồng đang ngồi sau tay lái: "Trước tiên anh phải mở đèn báo mình sắp quẹo và lúc thắng thì tốc độ phải chậm. Nhất là không được chạy nhanh quá.."
"Ðược rồi, được rồi". Chồng gắt gỏng: "Không cần phải nói nhiều thế. Nhiệm vụ của em chỉ là cười duyên với các ông cảnh sát ở ngã tư thôi!"
Quyết đấu
* Một trạm cảnh sát ở Pari nhận được cú điện thoại. Người đàn ông đầu giây bên kia nói hối hả: "Cảnh sát đấy hở? Tôi muốn báo cho các ông biết: Trưa nay ở rừng Bu lông sẽ có một cuộc quyết đấu. Mong các ông cho người đến can ngăn."
* "Chúng tôi biết rồi, thưa anh". Nhân viên trực ban nhã nhặn trả lời: "Ðối thủ của anh đã báo cho chúng tôi trước nửa giờ rồi!"

Thì ra thế
* Bệnh nhân sắp xuất viện tâm sự với cô y tá trẻ: "Anh yêu em nhiều lắm, và vì muốn được sống bên em nên anh chẳng muốn lành bệnh tí nào."
* "Anh đừng lo ..."Cô y tá lắc đầu: "Bệnh của anh không khỏi ngay được đâu. anh phải biết là bác sĩ chữa anh vừa viết thư tình cho em cách đây không lâu. Mà hôm qua lúc anh và em hôn nhau thì ông ấy đã bắt gặp!".
Tưởng lầm
* Ông chồng mệt mỏi quay về nhà dặn vợ: "Bất kì ai gọi đến em cũng đều nói anh không có nhà nhé!"
* Chuông điện thoại reo vang, người vợ nhấc ống nghe lên, sau đó trả lời: "Chồng tôi có nhà!".
* "Không phải đã dặn em rồi sao? Sao lại bảo anh có nhà hử?" Ông nọ càu nhàu.
* "Ðừng giận anh yêu! Cú điện đó đâu phải cho anh". Bà vợ che miệng cười.

Ðứng đắn
* Một phụ nữ chồng vừa chết chẳng bao lâu đã tái hôn đang cãi cọ với người chồng mới. Ông chồng bèn săm soi vợ : "Cô chẳng phải là người đứng đắn ... Nếu không thì cô đâu có lấy tôi ngay sau khi anh ta vừa mất."
* Vợ gật gù: "Ðược, lần sau tôi sẽ đợi lâu hơn!"

Tin khôg nổi
* A: "Tôi bị người ta đánh cho một trận nhừ tử vì cái tội quá yêu nhạc".
* B: "Sao lại thế được?"
* A: "Tôi nghe tiếng một cô gái vừa tắm vừa hát véo von nên vội vàng khom xuống lỗ khóa nghe cho rõ hơn. Ai ngờ bị chồng cô ta phát hiện."

Suy nghĩ sâu xa
Cô gái mô đen nọ lập gia đình được hai năm mới nhận được món quà tặng đám cưới của người bạn .. trong kèm mảnh giấy giải thích nguyên nhân: "Tớ phải chờ cho biết cuộc hôn nhân của bạn có duy trì được lâu không."
Dặn dò
Mẹ nói với con gái sắp lấy chồng: "Con ơi, con hãy nghe lời mẹ khuyên. Từ nay về sau và bất kì lúc nào con cũng không nên cãi cọ với chồng con. Nếu như có chuyện gì làm con bất mãn thì con chỉ việc gào lên thôi."
Ưu tiên
Một tàu chở khách lâm nạn sắp chìm. Loa phóng than thông báo: "Thưa quý bà, thưa quý ông. Quý khách nào mua vé trả góp xin mời đến phòng thuyền trưởng ngay. Chúng tôi sẽ cho ca nô ưu tiên đưa quý vị lên bờ."
Hết chịu nổi
Một tên trộm lẻn vào nhà tỉ phú nọ khoắng được mớ đồ đạc quý giá xong bèn núp vào chỗ vắng. Ai ngờ đó là phòng nhạc của gia đình. Lúc tám giờ tối, cô gái lớn bắt đầu luyện hát, sau đó một tiếng cậu con kế vào tập violon; 10 giờ, cô gaif thứ nhì dợt pianô; 11 giờ, cậu trai út học thổi kèn, đến 12 giờ 10 phút, cả bốn người con chia bè hợp xướng đồng ca. Tên trộm núp trong tủ áo cố cầm cự tận bốn giờ chiều, cuối cùng quyết định chui ra đặt những thứ lấy được lên bàn, thều thào nói: "Các người gọi cảnh sát đi!".
Tim chồng
Trong bữa tiệc, một người đàn bà hỏi người ngồi kế bên: "Cái cô tóc vàng xinh đẹp ban nãy rót rượu cho mọi người đi đâu rồi nhỉ?"
* Người kia: "Bà muốn dùng thêm cốc nữa à?"
* Người đàn bà: "Không, tôi chỉ muốn tìm chồng tôi!"

Ðợi đã
Thiếu phụ nọ thưa trước tòa bị chồng ngược đãi nghiêm trọng nên đã sút 30 ký. Tòa nghe nguyên cáo nói xong phán: "Tòa thuận tình cho cả hai ly hôn ngay".
Nhưng thiếu phụ nọ lại không đồng ý: "Ðợi tôi ốm thêm vài ký nữa đã".

Một tên tội phạm viết cho vợ mình bức thư sau đây: "Lần sau đến thăm anh, em hãy đem cho anh ba cái dũa nhé! Em phải biết ở đây tối tối sau khi sau khi cơm xong tụi anh đều ngồi xúm lại dũa móng tay .... móng chân ...."
Ở CỬA KHẨU THỤY SĨ CÓ DỰNG TẤM BẢNG BÊN ÐƯỜNG TRÊN viết như sau: "Xin quý vị tài xế chú ý hơn bởi hiện nay bác sĩ và nhân viên trại hòm đều đang nghỉ hè".
Một tên trộm dự định khoắng mẻ lớn ở ngân hàng nổi tiếng nên muốn thực tập trước bèn lẻn vào một ngân hàng xập xệ vá víu chẳng có người canh gác và cũng chẳng thấy chuông báo động. Chỉ chốc lát sau tên trộm nọ mình mẩy dính đầy máu me chạy ra cổng nhìn chăm chăm vào tấm biển "Ngân hàng Máu" tro trên cao.
Con trai người keo kiệt xin tiền bố: "Bố cho con mấy xi linh đóng cho lớp, ngày mai cô giáo sẽ dắt chúng con đến vườn thú xem trăn đấy"."Sao lại phải phí tiền oan uổng thế! Con lấy cái kính hiển vi của bố ra bờ sông soi những con giun đất cũng y vậy thôi."
Thiếu phụ nọ nói với nhà văn: "Thưa ngài, truyện của ngài hay quá, nhất là phần kết cục hết sức tuyệt diệu."
Nhà văn: "Thế còn phần mở đầu thì sao?"
"Mở đầu? Tôi chưa đọc ạ!".

Bà vợ: "Thưa thuyền trưởng, xin giúp chồng tôi với! Ông ấy bị say sóng dữ quá!"
Thuyền trưởng: "Ðâu cần phải giúp. Ông nhà tự ói được mà!"

Người vợ giằng lấy ly rượu trong tay chồng hớp một ngụm rồi nhăn mặt: "Khó uống quá!"
"Thế chứ sao!". Ông chồng bảo: "Thế mà ngày nào em cũng cằn nhằn anh làm như anh uống rượu vui sướng lắm!"

Luna2

x_3d6a1fbb