4. Những kí ức tiếp tục quay về.
Tới lúc nàng về, tôi galăng trả tiền cho nàng, nàng cám ơn và cùng em gái lên xe về. Tôi trông theo bóng nàng lòng cũng khấp khời vì lát nữa xong tôi sẽ gọi điện cho nàng ngay. Hơn nửa tiếng sau tôi cũng kêu tính tiền và về. Vừa lên xe, tôi gọi điện cho nàng ngay. Lòng rất hồi hộp như lần đầu gọi điện cho bạn gái năm 12 tuổi. Nàng ko nhấc máy, một cảm giác thất vọng trào lên, chẳng lẽ nàng né tránh? Có thể nàng để điện thoại đâu đó. Tôi đánh liều gọi lần nữa, lần này đã có tiếng trả lời, ko phải là " Alo" như mọi người thường dùng, mà là " hi".
Một tiếp " hi" gọn lỏn nhưng chưa đựng sự náo nhiệt, niềm vui và sức sống.
Tôi cũng nói chuyện với nàng được gần nửa tiếng. Nàng rất bình dị, hòa đồng và khiêm tốn. Nhưng cách nói chuyện tự tin và thông minh của nàng khiến tôi nghĩ rằng nàng ko phải ở đây.
" Em đã từng đi du học ở Đức à ?"
" Sao anh hỏi thế?"
" Anh thấy qua cách nói chuyện của em, rồi em cũng biết tiếng đức và nói theo giọng người bản xứ. Anh nghĩ em đã từng ở Đức khá lâu"
" Hì, em chưa bao giờ qua Đức hoặc học ở Đức"
" Thế sao em nói tiếng Đức giỏi thế?"
" Thế anh có từng qua Trung Quốc chưa mà anh nói tiếng Hoa hay thế?"
Tôi cũng chỉ biết bó tay vì cái lí sự thông minh của em.
" Anh đang chạy xe ngoài đường sao nói chuyện lâu thế?"
" Anh chạy xe tự động" . Nói thế thì nàng đã biết mình chạy ô tô.
" Thế thì chỉ cần 1 tay với 1 chân thôi nhỉ"
Sao cái gì...nàng cũng biết, tôi thầm nghĩ và...lắc đầu.
Nói chuyện xong, tôi nhắn tin chúc em ngủ ngon và nói rằng tôi rất vui vì được biết em. Em ko nhắn trả lời.
Thế rồi, từ đó mỗi tối tôi đều gọi điện cho em để nói chuyện. Tôi vẫn lên TP thường xuyên với những buổi ăn uống, " làm việc trên bàn nhậu". Cái đặc thù công việc tôi là thế. Phải gặp gỡ nhiều, phải quan hệ nhiều, và cách tốt nhất vẫn là trên bàn nhậu tuy ko phải lúc nào kết quả cũng như ý muốn. Có bữa tôi đứ quá chỉ có thể nhắn được cho em cái tin nói : " Em ơi, hôm nay anh tiếp khách mệt quá, chỉ ước được tỉnh táo để tâm sự với em". Nàng cũng ko nhắn tin trả lời.
Thế rồi có lần nàng gọi điện bảo đang ở tp làm ít việc, và tôi đã được hẹn gặp nàng. Tôi cảm thấy khá hồi hộp, vì từ lần gặp ở quán sò ốc đến giờ tôi chỉ nói điện thoại được với nàng là chính, bây giờ mới có dịp gặp, có khi nàng cũng ko nhớ mặt tôi vì lúc đó nàng cũng chẳng nhìn tôi nhiều.
Tôi ngồi chơi cờ với người bạn đợi nàng đến mà cứ đi nhầm các nước cờ. Nàng gọi điện cho tôi. Tôi bảo đang ngồi trên lầu, tôi chạy ra đón nàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh mạ và chiếc thắt lưng màu vàng làm nổi bật vòng em thon gọn, trông rất hợp. Trông nàng còn đẹp hơn nhiều so với lần đầu gặp ở quán. Buổi chiều diễn ra thật vui vẻ. Tôi , 1 kẻ tán gái có hạng, nay bỗng cảm thấy lúng túng ko biết nói chuyện thế nào, chỉ biết ngồi chơi cờ với bạn, sao tôi chán thế nhỉ. Cuối cùng cũng xong buổi chiều, rồi buổi tối mọi người lại cùng đi ăn và hát Karaoke. Tôi cảm thấy khá vui và tự hào khi có nàng bên cạnh.
5. Tiếng vỗ tay lớn làm tôi quay trở về hiện tại. Mọi người vỗ tay như vỡ cả thính phòng, đánh thức cả những kẻ đang bị ru ngủ trong tiếng nhạc êm dịu của nàng, trong đó có tôi.
Mọi người đề nghị nàng hát tiếp, lúc đầu nàng từ chối nhưng sau cũng phải đáp lại vì lịch sự. Nàng hát thêm 1 bài, lần này nàng đệm đàn piano.
Bài hát tên gì nhỉ, " Proud of you"
Tiếng nhạc đêm piano trong trẻo vang lên:
" Love in your eyes, sitting silent by your side...
Hold me up, hold me tight, lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart, helping me open my mind..."
" I can fly, I'm proud that I can fly
To give the best of mine, till the end of the sky
Believe me I can fly, I'm singing in the sky,
Show you the best of mine, the heaven in the sky"
Bài hát này có 1 giai điệu nhanh hơn, vui nhộn hơn, và với giọng ca trong trẻo, khiến người ta cảm thấy như có 1 niềm vui nào len lỏi vào trong tận ngóc ngách tâm hồn. Trông nàng say sưa đàn hát bên cây đàn thật là một hình ảnh mê hoặc lòng người.
Tôi quí nàng là thế, nhưng chúng tôi cũng ko có nhiều thời gian bên nhau. Nàng cũng mến tôi thì phải.
Tôi về CT sau nàng, buổi tối sinh nhật em trai, tôi cũng gọi điện mời nàng đến nhà hàng của tôi. Có lẽ nàng ko hài lòng với điều đó vì tôi chỉ gọi điện mời nàng đến mà ko hẹn trước lúc nàng đang ngồi uống nước với mẹ và em.
Nàng bước vào. Trong chiếc áo thun màu cam và chiếc váy xòe màu cam cùng đôi giày búp bê, trông nàng thật đài các, và mỗi làn gặp tôi đều thấy nàng đẹp hơn trước. Cách nàng nói chuyện, ứng xử trước mọi người thật tự tin và ấn tượng, nàng khiến mọi người trong bàn phải cười, cũng như lúc nàng hát bài Mẹ yêu tặng ba người phụ nữ trong đó có vợ của em trai tôi. Nàng hát cảm động đến nỗi em trai tôi đang say xỉn quên trời đất cũng tự giác lấy 1 cành bông đến tặng vợ đang mang bầu đứa bé thứ 2. Cảnh tượng đó thật xúc động.
Dạo đó tôi có 1 vài khủng hoảng trong làm ăn bất động sản, trật duột 1 vài cú ngon khiến tôi thấy thất vọng, căng thẳng và về ông ngoại ở tịnh dưỡng. Tôi khóa máy, về quê hơn 5 ngày.
Cuối tuần tôi lại lên, nghe thằng lính trong khách sạn bảo có cô gái gọi điện, tôi nghĩ đó là nàng nhưng cũng làm biếng gọi lại. Tôi vẫn chưa lấy lại tư tin sau vấp váp trong kinh doanh đó.
Một buổi tối tôi đang ngồi quán sò ốc đó cùng mấy ông bạn thì thấy nàng và em gái dừng xe lại ăn. Nàng cũng trông thấy tôi, có vẻ bất ngờ 1 tí nhưng nàng cũng ngồi xuống gọi món bình thường. Tôi vẫn sống sượng chưa biết làm gì, một cảm giác tội lỗi dâng lên, dường như tôi đang trốn tránh nàng.
Tôi liếc trộm qua nàng vài lần, vô tình bắt gặp ánh mặt nàng. Nàng nhìn thấy tui cười và vẫy chào 1 cách vô tư như ko có chuyện gì. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định qua ngồi cùng nàng và em gái. Kêu thêm 1 dĩa sò huyết và bóc cho hai chị em ăn. Tôi ngồi giải thích rằng tôi thỉnh thoảng vẫn bỏ đi như thế, với chút sĩ diện gắng gượng. Nàng bày tỏ quan điểm và ko hài lòng. Tôi cũng chỉ biết xin lỗi.
Nàng thông minh và sắc sảo quá. Nàng hát hay, giỏi ngoại ngữ, kiến thức rộng, lại biết cách giao tiếp làm hài lòng người khác. Khi dẫn nàng đi cùng, nàng luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, của những gã đàn ông bạn tôi. Bọn họ còn thậm chí muốn xin số điện thoại của nàng. Và nàng cũng cho. Tôi cảm thấy ghen và nói với nàng: " Trước đây anh cũng quen 1 cô nhưng anh chia tay cô ấy chỉ vì cô cho số điện thoại cho bạn anh. Có gì thì cũng phải hỏi anh".
Nàng cười trả lời tỉnh queo:
" Trao đổi số điện thoại sau khi gặp gỡ cũng chỉ là những cử chỉ giao thiệp lịch sự, có khi xong chớ đâu bao giờ dùng đến. Với lại nếu xin số điện thoại để kết bạn tại sao ko, và hơn nữa em đâu phải là bạn gái anh"
(...to be continued)
Tới lúc nàng về, tôi galăng trả tiền cho nàng, nàng cám ơn và cùng em gái lên xe về. Tôi trông theo bóng nàng lòng cũng khấp khời vì lát nữa xong tôi sẽ gọi điện cho nàng ngay. Hơn nửa tiếng sau tôi cũng kêu tính tiền và về. Vừa lên xe, tôi gọi điện cho nàng ngay. Lòng rất hồi hộp như lần đầu gọi điện cho bạn gái năm 12 tuổi. Nàng ko nhấc máy, một cảm giác thất vọng trào lên, chẳng lẽ nàng né tránh? Có thể nàng để điện thoại đâu đó. Tôi đánh liều gọi lần nữa, lần này đã có tiếng trả lời, ko phải là " Alo" như mọi người thường dùng, mà là " hi".
Một tiếp " hi" gọn lỏn nhưng chưa đựng sự náo nhiệt, niềm vui và sức sống.
Tôi cũng nói chuyện với nàng được gần nửa tiếng. Nàng rất bình dị, hòa đồng và khiêm tốn. Nhưng cách nói chuyện tự tin và thông minh của nàng khiến tôi nghĩ rằng nàng ko phải ở đây.
" Em đã từng đi du học ở Đức à ?"
" Sao anh hỏi thế?"
" Anh thấy qua cách nói chuyện của em, rồi em cũng biết tiếng đức và nói theo giọng người bản xứ. Anh nghĩ em đã từng ở Đức khá lâu"
" Hì, em chưa bao giờ qua Đức hoặc học ở Đức"
" Thế sao em nói tiếng Đức giỏi thế?"
" Thế anh có từng qua Trung Quốc chưa mà anh nói tiếng Hoa hay thế?"
Tôi cũng chỉ biết bó tay vì cái lí sự thông minh của em.
" Anh đang chạy xe ngoài đường sao nói chuyện lâu thế?"
" Anh chạy xe tự động" . Nói thế thì nàng đã biết mình chạy ô tô.
" Thế thì chỉ cần 1 tay với 1 chân thôi nhỉ"
Sao cái gì...nàng cũng biết, tôi thầm nghĩ và...lắc đầu.
Nói chuyện xong, tôi nhắn tin chúc em ngủ ngon và nói rằng tôi rất vui vì được biết em. Em ko nhắn trả lời.
Thế rồi, từ đó mỗi tối tôi đều gọi điện cho em để nói chuyện. Tôi vẫn lên TP thường xuyên với những buổi ăn uống, " làm việc trên bàn nhậu". Cái đặc thù công việc tôi là thế. Phải gặp gỡ nhiều, phải quan hệ nhiều, và cách tốt nhất vẫn là trên bàn nhậu tuy ko phải lúc nào kết quả cũng như ý muốn. Có bữa tôi đứ quá chỉ có thể nhắn được cho em cái tin nói : " Em ơi, hôm nay anh tiếp khách mệt quá, chỉ ước được tỉnh táo để tâm sự với em". Nàng cũng ko nhắn tin trả lời.
Thế rồi có lần nàng gọi điện bảo đang ở tp làm ít việc, và tôi đã được hẹn gặp nàng. Tôi cảm thấy khá hồi hộp, vì từ lần gặp ở quán sò ốc đến giờ tôi chỉ nói điện thoại được với nàng là chính, bây giờ mới có dịp gặp, có khi nàng cũng ko nhớ mặt tôi vì lúc đó nàng cũng chẳng nhìn tôi nhiều.
Tôi ngồi chơi cờ với người bạn đợi nàng đến mà cứ đi nhầm các nước cờ. Nàng gọi điện cho tôi. Tôi bảo đang ngồi trên lầu, tôi chạy ra đón nàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh mạ và chiếc thắt lưng màu vàng làm nổi bật vòng em thon gọn, trông rất hợp. Trông nàng còn đẹp hơn nhiều so với lần đầu gặp ở quán. Buổi chiều diễn ra thật vui vẻ. Tôi , 1 kẻ tán gái có hạng, nay bỗng cảm thấy lúng túng ko biết nói chuyện thế nào, chỉ biết ngồi chơi cờ với bạn, sao tôi chán thế nhỉ. Cuối cùng cũng xong buổi chiều, rồi buổi tối mọi người lại cùng đi ăn và hát Karaoke. Tôi cảm thấy khá vui và tự hào khi có nàng bên cạnh.
5. Tiếng vỗ tay lớn làm tôi quay trở về hiện tại. Mọi người vỗ tay như vỡ cả thính phòng, đánh thức cả những kẻ đang bị ru ngủ trong tiếng nhạc êm dịu của nàng, trong đó có tôi.
Mọi người đề nghị nàng hát tiếp, lúc đầu nàng từ chối nhưng sau cũng phải đáp lại vì lịch sự. Nàng hát thêm 1 bài, lần này nàng đệm đàn piano.
Bài hát tên gì nhỉ, " Proud of you"
Tiếng nhạc đêm piano trong trẻo vang lên:
" Love in your eyes, sitting silent by your side...
Hold me up, hold me tight, lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart, helping me open my mind..."
" I can fly, I'm proud that I can fly
To give the best of mine, till the end of the sky
Believe me I can fly, I'm singing in the sky,
Show you the best of mine, the heaven in the sky"
Bài hát này có 1 giai điệu nhanh hơn, vui nhộn hơn, và với giọng ca trong trẻo, khiến người ta cảm thấy như có 1 niềm vui nào len lỏi vào trong tận ngóc ngách tâm hồn. Trông nàng say sưa đàn hát bên cây đàn thật là một hình ảnh mê hoặc lòng người.
6. Nàng ở SG lần đó được 2 bữa, tôi dẫn nàng đi chơi khắp, hết các
quán bar, nhà hàng rồi chẳng biết đi đâu nữa, tôi dừng xe trên đại lộ
Nguyễn Huệ. Tôi mở mui xe lên, trời hơi mưa lâm râm nên chẳng thấy được
bầu trời sao lãng mạn. Nhưng trông nàng vẫn vui lắm. Nàng huyên thuyên
kề về cuộc sống của nàng, về những người xung quanh. Với giọng nói trong
veo, đôi mắt rạng ngời niềm tin yêu đời, và nụ cười làm ấm lòng người,
tôi bỗng thấy yêu nàng lạ thường. Không kiềm chế dược, tôi chợt nắm lấy
tay nàng hôn và nói: " Anh rất vui vì anh đã gặp được người phụ nữ bấy
lâu nay anh hằng tìm kiếm"
Đợi chờ 1 cái hôn như 1 sự ban ơn từ nàng, nhưng nàng chỉ cười rồi
tiếp tục kể chuyện mà chẳng hề đoái hoài đến tôi. Điều cuối cùng tôi
đánh liều làm là quay sang hôn trộm nàng 1 cái, bị nàng đánh bộp một
cái, nhưng cũng thấy thỏa đáng.Tôi quí nàng là thế, nhưng chúng tôi cũng ko có nhiều thời gian bên nhau. Nàng cũng mến tôi thì phải.
Tôi về CT sau nàng, buổi tối sinh nhật em trai, tôi cũng gọi điện mời nàng đến nhà hàng của tôi. Có lẽ nàng ko hài lòng với điều đó vì tôi chỉ gọi điện mời nàng đến mà ko hẹn trước lúc nàng đang ngồi uống nước với mẹ và em.
Nàng bước vào. Trong chiếc áo thun màu cam và chiếc váy xòe màu cam cùng đôi giày búp bê, trông nàng thật đài các, và mỗi làn gặp tôi đều thấy nàng đẹp hơn trước. Cách nàng nói chuyện, ứng xử trước mọi người thật tự tin và ấn tượng, nàng khiến mọi người trong bàn phải cười, cũng như lúc nàng hát bài Mẹ yêu tặng ba người phụ nữ trong đó có vợ của em trai tôi. Nàng hát cảm động đến nỗi em trai tôi đang say xỉn quên trời đất cũng tự giác lấy 1 cành bông đến tặng vợ đang mang bầu đứa bé thứ 2. Cảnh tượng đó thật xúc động.
Dạo đó tôi có 1 vài khủng hoảng trong làm ăn bất động sản, trật duột 1 vài cú ngon khiến tôi thấy thất vọng, căng thẳng và về ông ngoại ở tịnh dưỡng. Tôi khóa máy, về quê hơn 5 ngày.
Cuối tuần tôi lại lên, nghe thằng lính trong khách sạn bảo có cô gái gọi điện, tôi nghĩ đó là nàng nhưng cũng làm biếng gọi lại. Tôi vẫn chưa lấy lại tư tin sau vấp váp trong kinh doanh đó.
Một buổi tối tôi đang ngồi quán sò ốc đó cùng mấy ông bạn thì thấy nàng và em gái dừng xe lại ăn. Nàng cũng trông thấy tôi, có vẻ bất ngờ 1 tí nhưng nàng cũng ngồi xuống gọi món bình thường. Tôi vẫn sống sượng chưa biết làm gì, một cảm giác tội lỗi dâng lên, dường như tôi đang trốn tránh nàng.
Tôi liếc trộm qua nàng vài lần, vô tình bắt gặp ánh mặt nàng. Nàng nhìn thấy tui cười và vẫy chào 1 cách vô tư như ko có chuyện gì. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định qua ngồi cùng nàng và em gái. Kêu thêm 1 dĩa sò huyết và bóc cho hai chị em ăn. Tôi ngồi giải thích rằng tôi thỉnh thoảng vẫn bỏ đi như thế, với chút sĩ diện gắng gượng. Nàng bày tỏ quan điểm và ko hài lòng. Tôi cũng chỉ biết xin lỗi.
Nàng thông minh và sắc sảo quá. Nàng hát hay, giỏi ngoại ngữ, kiến thức rộng, lại biết cách giao tiếp làm hài lòng người khác. Khi dẫn nàng đi cùng, nàng luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, của những gã đàn ông bạn tôi. Bọn họ còn thậm chí muốn xin số điện thoại của nàng. Và nàng cũng cho. Tôi cảm thấy ghen và nói với nàng: " Trước đây anh cũng quen 1 cô nhưng anh chia tay cô ấy chỉ vì cô cho số điện thoại cho bạn anh. Có gì thì cũng phải hỏi anh".
Nàng cười trả lời tỉnh queo:
" Trao đổi số điện thoại sau khi gặp gỡ cũng chỉ là những cử chỉ giao thiệp lịch sự, có khi xong chớ đâu bao giờ dùng đến. Với lại nếu xin số điện thoại để kết bạn tại sao ko, và hơn nữa em đâu phải là bạn gái anh"
(...to be continued)