Tôi trước giờ rất lười đọc tiều
thuyết, ghét vì cái sự mênh mang, lê thê và những câu chuyện sặc
mùi...tiểu thuyết. Thế rồi tôi nghe nhiều người bạn của tôi nói về tác
phẩm Rừng Nauy.
Nếu chỉ 3-4 người nói, tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng thêm 2 người nói
nữa thì tôi bắt đầu tò mò và giở ra xem, vì tôi đã có sẵn truyện trong
máy. Tôi tò mò vì tại sao mọi người lại nói về nó nhiều đền thế. Và tôi
biết chắc rằng hơn 80 % số người tò mò vì người ta nói truyện có nhiều
cảnh "sex" ở trong đó. Đúng là trong thời buổi nào, dục vọng cũng là 1
trong những thứ mà con người ta tò mò và quan tâm nhiều nhất. Cứ nghĩ
đến những bộ phim VN thị trường hiện thời, bắt đầu với " Gái nhảy 1, 2",
rồi " Những cô gái chân dài", ngày càng ghê gớm hơn với " Đẻ mướn", "
Hồn Trương Ba da Hàng thịt", rồi " Dòng máu anh Hùng", " Thiếu
úy"....với mức độ sex càng đẳng cấp hơn. Ngay cả tranh khỏa thân mà
người ta tuy cấm và bức xúc,
nhưng người họa sĩ, đơn cử là Trần Huy Hoan cũng trở nên nồi tiếng, đơn
giản vì ông ấy đã động chạm đến cái con người sợ phải nhắc đến nhưng
luôn thèm khát. À mà tại sao tôi có thể kể được nhiều tên phim liên quan
đến hơi hướng tình dục thế nhỉ. Thì rõ rồi, tôi cũng là 1 con người vời
những dục vọng bình thường, và chẳng phải thần thánh hay thầy tu gì.
Nếu cho tôi làm thần thánh mà bắt tôi ko nghĩ đến dục vọng thì tôi cũng
sẽ dứt khoát từ chối.
Uhm, cũng có lẽ vì tôi là 1 đức con gái với dục vọng bình thường, nên tôi cũng "tò mò" về cái tác phầm " Rừng Nauy". Mới đọc cái tựa đề, tôi đã mơ hồ: Rừng Nauy thì phải là 1 tác giả người Nauy viết chớ sao lại là người Nhật, hay ông này gốc Nhật mà sinh sống ở Nauy từ nhỏ?!. Càng sẽ thấy lạ hơn khi biết truyện chẳng miêu tả cái rừng nào ở Nauy, các nhân vật chính cũng chưa bao giờ sống ở Nauy; đó chỉ là tên 1 bài hát của nhóm nhạc huyền thoại Beatles. Lẽ ra tôi phải biết điều này trước nhỉ.
Mới nhìn thấy cuốn truyện hơn 500 trang, tôi đã bắt đầu nản. DH đâu phải là cái thứ con gái đi đọc tiểu thuyết lãng mạn lâm li bi đát. Tôi chỉ thích sách khoa học, tâm lí, triết học, kinh tế học, chính trị học những thứ vô cùng lí thú đối với tôi. Gắng gượng lắm tôi mới bắt đầu đọc trang 1. Thê mà từng dòng chữ hiện ra như cuốn hút lấy tôi. Cách dẫn giải của Haruki Murakami là sự đan xen giữa quá khứ và hiện tại, giữa thế giới thật và ảo, giữa cuộc sống trần tục và nội tâm giằng xé của con người. Mà sao cái thế giới mà Haruki mô tả ấy, nó ảm đạm quá, " ảm đạm đến bệnh hoạn" là ấn tượng đầu tiên của tôi về rừng Nauy , sau khi đọc hết hơn 300 trang truyện. Đọc truyện xong, tôi đưa ra 1 kết luận, tuổi thọ trung bình của những nhân vật trong truyện là khoảng trên dưới 20.
2
người chết ở tuổi 17 là Kizuki- bạn thân thuở niên thiếu của Wantanabe (
nhân vật chính ) và người chị gái đáng kính của Naoko ( người yêu của
Kizuki, sau này có tình cảm đặc
biệt với Wantanabe). Naoko cũng chết ở tuổi 21. Hatsumi ( người yêu của
Nagasawa ( bạn thân đại học của Wantanabe) ) cũng chết ở tuồi độ 24-25.
Tôi vẫn thích tính toán với những con số thế đấy. Điều kinh khủng nhất
là họ đều chết vì tự vẫn. Mà điều kinh khủng hơn thế nữa là, họ đều là
những cậu trai, cô gái xinh xắn , tài giỏi. Thế mà cái nội tâm họ nó
phức tạp quá, phức tạp đến nhạy cảm,
đến yếu hèn trước biến động của cuộc sống. Mà cái đó đâu phải do biến
độnng cuộc sống ko, đó là do họ bị bệnh tâm thần, một thứ bệnh trầm cảm giết dần giết mòn mầm sống trong người ta, cho đến khi chỉ
còn trơ lại linh hồn cần tìm lối thoát, thế là họ cho mình cái quyền tự
giải phóng linh hồn bằng cách rũ bỏ thân xác, rũ bỏ trách nhiệm với gia
đình, bạn bè, với cuộc sống.
Ko chỉ những kẻ tìm đến cái chết mà cả những con người đang sống cũng có 1 nội tâm phức tạp và ko kém phần u uất. Nagasawa, một con người xuất sắc, một cậu sinh viên hoàn hảo mà nếu đặt trong các trường trung học VN sẽ được bầu làm hotboy : đẹp trai, thông minh, gia đình quyền lực ( mà đi kèm với quyền lực là tiền bạc vì có câu " có tiền là có quyền" ), có 1 cô bạn gái xinh đẹp ( Hatsumi đáng thương), tương lai cậu ta sẽ trở thành chính trị gia nổi tiếng , thế mà lối sống của cậu ta mới thật là bệnh hoạn. Đó là suy nghĩ của tôi.
Một thằng con trai đã ngủ với hơn 80 đức con gái mà chưa bao giờ nhớ mặt mũi đứa nào, lại còn ko giấu giếm khi nói về điều đó với bạn gái. Tôi tự hỏi, liệu cậu ta có cảm thấy rẻ rúng và sỉ nhục bản thân khi làm những chuyện mục nát như thế. Chắc chắn là có. Có điều, cậu ta đã chai lì và khô cứng như 1 tảng băng. Có lẽ khô cứng và chai lì là cách cậu ta chọn đề bảo vệ bản thân khỏi cái sự đời mà cậu ta cho là đáng phỉ nhổ:
" Đi làm chính trị ko phải vì ham danh lợi tiền bạn mà chỉ vì muốn thử xem mình đi được tới đâu trong cái xã hội mục nát thối rửa này".
Thế thì đáng thương hay đáng trách nhỉ, có lẽ là cả hai.Có lần cậu tâm sự:
"Cái giống nhau giữa Watanabe và tôi là ở chỗ chúng tôi chẳng thèm bận tâm cái cứt gì nếu không có ai hiểu mình,"
Nagasawa nói.
"Đó là cái khiến chúng tôi khác với mọi người. Tất cả bọn họ đều lo không biết mọi người xung quanh có hiểu họ hay không. Tôi thì không thế, và Watanabe cũng vậy. Chúng tôi coi chuyện đó như cứt. Bản ngã và tha nhân là cách biệt."
Ko cần trích dẫn nhiều, chỉ bây nhiêu thôi tác giả đã có thể vẽ nên 1 bức tranh toàn diện về Nagasawa, một con người thông minh sắc sảo, thông minh đến độ anh có thể phát hiện ra những mảng tối của bức tranh hoàn hảo, giữa những cái xa hoa tráng lệ, lộng lẫy của 1 xã hội Nhật bản những năm 69-70. Mà xã hội nào chẳng thế, lúc nào cũng có mặt trái.
“ Để vẽ được một bức tranh hoàn hảo nhất thiết phải cần đến những gam màu tối”, mỗi người họa sĩ đều biết thế. Có đều, cách suy nghĩ quá thực thế của Nagasawa chỉ xoáy sâu vào những mảng đen tối mà ko càm nhận được những cái hay của xã hội.
Đọc xong truyện, tơi cảm thấy lo lắng cho những người đã ,đang và sẽ đọc nó. Lo lắng ko phải vì những đoạn miệu tả về “sex” trong đó. Bởi vì thật ra mà nói, những đoạn miêu tả ấy ko nhiều và dồn dập như tôi tưởng tượng. Những cảnh “sex” đến rất tự nhiên và chân thật, chân thật đến trần trụi. Tự nhiên vì tình dục là 1 trong những dục vọng cơ bản nhất của con người. Nhưng tôi chỉ cảm thấy hơi bất ngờ là sao đối với thanh niên Nhật thập niên 70 mà đã có cái nhìn cởi mở về sex. Một đưa con gái có giáo dục như Midori lại rất thoáng về sex và có thễ thao thao bất tuyệt về những chuyện “vừa trần vừa tục”, có thể rủ cậu con trai mà mình thích cùng đi xem phim sex , mà lại là phim “ bạo tình”. Có lẽ trong suy nghĩ nhiều người cô ấy là một cô gái có đầu óc phóng khoáng, tự do. Tôi cũng cố gắng suy nghĩ như thế, nhưng đối với tôi thật miễn cưỡng. Tôi vốn là người bảo thủ trong những vấn đề nhạy cảm, lại được sinh và giáo dục trong sự khắt khe của ông bà , ba mẹ. Tôi đã từng kiên quyết nói ko với sex trước khi kết hôn, và tuyệt đối chỉ làm chuyện đó với người mình yêu, ko phải làm đề thỏa mãn nhu cầu bản thân. Tôi thấy mình thật gượng gạo, mắc cỡ và con nít mỗi khi đề cập đến vấn đề nhạy cảm đó. Tôi muốn sex là một cái gì đó thật thiêng liêng, là biểu tượng sau khi 2 người yêu nhau đã giao thoa về tâm hồn, điền còn lại họ cần làm là giao thoa về thể xác đề đạt được cái đỉnh cao của sự hòa hợp. Vì tôi suy nghĩ thế nên vẫn luôn cảm thấy khó hài lòng với sex xung quanh. Tôi cảm thấy sao chúng cứ trần tục, thô thiển đúng như câu nói của thằng bé trong 1 vở hài kịch ngắn “ sex thì phải vừa trần vừa tục”.
Thế cho nên, tôi cảm thây kinh tởm cái thứ đàn ông từng ngủ với hơn 80 đứa con gái chỉ để thỏa mãn những dục vọng thấp hèn, thỏa mãn cái thể xác trơ lì chỉ có đẹp mã, còn xương thịt bên trong đã thối rữa vì ko còn mầm sống. Mà Hatsumi tự vẫn cũng chính vì hắn. Thật là ko đáng. Nhưng những cốt truyện như vậy cũng ko làm tôi bức xúc được lâu. TÔi lại tự nhủ, tiều thuyết mà, nó phải thêm thắt nhiều tình tiết éo le thế, nếu cứ nhàm nhàm ko chiến tranh, thù hận , sex, chết chóc thì chẳng ai có hứng thú đọc cả.
Uhm, cũng có lẽ vì tôi là 1 đức con gái với dục vọng bình thường, nên tôi cũng "tò mò" về cái tác phầm " Rừng Nauy". Mới đọc cái tựa đề, tôi đã mơ hồ: Rừng Nauy thì phải là 1 tác giả người Nauy viết chớ sao lại là người Nhật, hay ông này gốc Nhật mà sinh sống ở Nauy từ nhỏ?!. Càng sẽ thấy lạ hơn khi biết truyện chẳng miêu tả cái rừng nào ở Nauy, các nhân vật chính cũng chưa bao giờ sống ở Nauy; đó chỉ là tên 1 bài hát của nhóm nhạc huyền thoại Beatles. Lẽ ra tôi phải biết điều này trước nhỉ.
Mới nhìn thấy cuốn truyện hơn 500 trang, tôi đã bắt đầu nản. DH đâu phải là cái thứ con gái đi đọc tiểu thuyết lãng mạn lâm li bi đát. Tôi chỉ thích sách khoa học, tâm lí, triết học, kinh tế học, chính trị học những thứ vô cùng lí thú đối với tôi. Gắng gượng lắm tôi mới bắt đầu đọc trang 1. Thê mà từng dòng chữ hiện ra như cuốn hút lấy tôi. Cách dẫn giải của Haruki Murakami là sự đan xen giữa quá khứ và hiện tại, giữa thế giới thật và ảo, giữa cuộc sống trần tục và nội tâm giằng xé của con người. Mà sao cái thế giới mà Haruki mô tả ấy, nó ảm đạm quá, " ảm đạm đến bệnh hoạn" là ấn tượng đầu tiên của tôi về rừng Nauy , sau khi đọc hết hơn 300 trang truyện. Đọc truyện xong, tôi đưa ra 1 kết luận, tuổi thọ trung bình của những nhân vật trong truyện là khoảng trên dưới 20.
Ko chỉ những kẻ tìm đến cái chết mà cả những con người đang sống cũng có 1 nội tâm phức tạp và ko kém phần u uất. Nagasawa, một con người xuất sắc, một cậu sinh viên hoàn hảo mà nếu đặt trong các trường trung học VN sẽ được bầu làm hotboy : đẹp trai, thông minh, gia đình quyền lực ( mà đi kèm với quyền lực là tiền bạc vì có câu " có tiền là có quyền" ), có 1 cô bạn gái xinh đẹp ( Hatsumi đáng thương), tương lai cậu ta sẽ trở thành chính trị gia nổi tiếng , thế mà lối sống của cậu ta mới thật là bệnh hoạn. Đó là suy nghĩ của tôi.
Một thằng con trai đã ngủ với hơn 80 đức con gái mà chưa bao giờ nhớ mặt mũi đứa nào, lại còn ko giấu giếm khi nói về điều đó với bạn gái. Tôi tự hỏi, liệu cậu ta có cảm thấy rẻ rúng và sỉ nhục bản thân khi làm những chuyện mục nát như thế. Chắc chắn là có. Có điều, cậu ta đã chai lì và khô cứng như 1 tảng băng. Có lẽ khô cứng và chai lì là cách cậu ta chọn đề bảo vệ bản thân khỏi cái sự đời mà cậu ta cho là đáng phỉ nhổ:
" Đi làm chính trị ko phải vì ham danh lợi tiền bạn mà chỉ vì muốn thử xem mình đi được tới đâu trong cái xã hội mục nát thối rửa này".
Thế thì đáng thương hay đáng trách nhỉ, có lẽ là cả hai.Có lần cậu tâm sự:
"Cái giống nhau giữa Watanabe và tôi là ở chỗ chúng tôi chẳng thèm bận tâm cái cứt gì nếu không có ai hiểu mình,"
Nagasawa nói.
"Đó là cái khiến chúng tôi khác với mọi người. Tất cả bọn họ đều lo không biết mọi người xung quanh có hiểu họ hay không. Tôi thì không thế, và Watanabe cũng vậy. Chúng tôi coi chuyện đó như cứt. Bản ngã và tha nhân là cách biệt."
Ko cần trích dẫn nhiều, chỉ bây nhiêu thôi tác giả đã có thể vẽ nên 1 bức tranh toàn diện về Nagasawa, một con người thông minh sắc sảo, thông minh đến độ anh có thể phát hiện ra những mảng tối của bức tranh hoàn hảo, giữa những cái xa hoa tráng lệ, lộng lẫy của 1 xã hội Nhật bản những năm 69-70. Mà xã hội nào chẳng thế, lúc nào cũng có mặt trái.
“ Để vẽ được một bức tranh hoàn hảo nhất thiết phải cần đến những gam màu tối”, mỗi người họa sĩ đều biết thế. Có đều, cách suy nghĩ quá thực thế của Nagasawa chỉ xoáy sâu vào những mảng đen tối mà ko càm nhận được những cái hay của xã hội.
Đọc xong truyện, tơi cảm thấy lo lắng cho những người đã ,đang và sẽ đọc nó. Lo lắng ko phải vì những đoạn miệu tả về “sex” trong đó. Bởi vì thật ra mà nói, những đoạn miêu tả ấy ko nhiều và dồn dập như tôi tưởng tượng. Những cảnh “sex” đến rất tự nhiên và chân thật, chân thật đến trần trụi. Tự nhiên vì tình dục là 1 trong những dục vọng cơ bản nhất của con người. Nhưng tôi chỉ cảm thấy hơi bất ngờ là sao đối với thanh niên Nhật thập niên 70 mà đã có cái nhìn cởi mở về sex. Một đưa con gái có giáo dục như Midori lại rất thoáng về sex và có thễ thao thao bất tuyệt về những chuyện “vừa trần vừa tục”, có thể rủ cậu con trai mà mình thích cùng đi xem phim sex , mà lại là phim “ bạo tình”. Có lẽ trong suy nghĩ nhiều người cô ấy là một cô gái có đầu óc phóng khoáng, tự do. Tôi cũng cố gắng suy nghĩ như thế, nhưng đối với tôi thật miễn cưỡng. Tôi vốn là người bảo thủ trong những vấn đề nhạy cảm, lại được sinh và giáo dục trong sự khắt khe của ông bà , ba mẹ. Tôi đã từng kiên quyết nói ko với sex trước khi kết hôn, và tuyệt đối chỉ làm chuyện đó với người mình yêu, ko phải làm đề thỏa mãn nhu cầu bản thân. Tôi thấy mình thật gượng gạo, mắc cỡ và con nít mỗi khi đề cập đến vấn đề nhạy cảm đó. Tôi muốn sex là một cái gì đó thật thiêng liêng, là biểu tượng sau khi 2 người yêu nhau đã giao thoa về tâm hồn, điền còn lại họ cần làm là giao thoa về thể xác đề đạt được cái đỉnh cao của sự hòa hợp. Vì tôi suy nghĩ thế nên vẫn luôn cảm thấy khó hài lòng với sex xung quanh. Tôi cảm thấy sao chúng cứ trần tục, thô thiển đúng như câu nói của thằng bé trong 1 vở hài kịch ngắn “ sex thì phải vừa trần vừa tục”.
Thế cho nên, tôi cảm thây kinh tởm cái thứ đàn ông từng ngủ với hơn 80 đứa con gái chỉ để thỏa mãn những dục vọng thấp hèn, thỏa mãn cái thể xác trơ lì chỉ có đẹp mã, còn xương thịt bên trong đã thối rữa vì ko còn mầm sống. Mà Hatsumi tự vẫn cũng chính vì hắn. Thật là ko đáng. Nhưng những cốt truyện như vậy cũng ko làm tôi bức xúc được lâu. TÔi lại tự nhủ, tiều thuyết mà, nó phải thêm thắt nhiều tình tiết éo le thế, nếu cứ nhàm nhàm ko chiến tranh, thù hận , sex, chết chóc thì chẳng ai có hứng thú đọc cả.
Mà
cũng thật lạ, con người ta vốn mơ ước có cuộc sống thanh bình, an nhàn,
ko có những bi ai nêu trên, nhưng sao con người ta vẫn thích xem phim
hành động chết chóc, phim kinh dị, tiểu thuyết éo le đầy bi thương; hay
tại vì trong sâu thẳm con người, cái thứ gọi là “ bản ngã” ấy đã gợi lên
nhiều dục vọng tiềm tàng trong con người, tuy sâu thẳm nhưng chúng cũng sẵn sang trồi lên bất cứ lúc nào, nhất là khi con người ta bắt đầu buông xuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét