Truyện có nhiều đoạn miêu tả đẹp.
Tôi thích nhất là những đoạn miêu tả vẻ đẹp của những người thiếu nữ trong truyện: “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”. Nhưng có lẽ cái đẹp đến hoàn hảo, đến mơ hồ ấy là báo trước cho một cái gì ko bình thường. Bởi vì “ hoàn hảo” là một cái ko- bình- thường. Kizuki, Naoko, Hatsumi, chị của Naoko, cả Nagasawa, học đều quá đẹp. Đó là lỗi của thượng đế khi tạo ra con người.
Thượng đế ban đầu nặn ra thế giới trước. Ngài đã mong muốn nặn ra 1 thế giới hoàn hảo, nhưng rất tiếc lúc đó tay nghề ngài chưa cao nên dù muốn thế hoàn hảo thì nó cũng méo mó. Thậm chí trước thời Galileo người ta vẫn tin trái đất có hình vuông. Thế là vì lỡ nặn ra một thế giới méo mó, bắt buộc ngài phải nặn ra những con người cho phù hợp với thế giới ấy. Vì là công việc thủ công nên ngài nặn ra những con người cũng khác nhau. Nhìn chung họ đều phải có khuyết điểm, ko ít thì nhiều. Thế mà thi thoảng ngài cũng tạo nên những tác phẩm xuất sắc. Ngài tự hào và đem nó xuống trần gian. Nhưng được một lúc, ngài nhận ra rằng những tác phầm đó tinh xảo đó ko phù hợp với cái thế giới méo mó này, nên ngài nhanh chóng lấy lại. Ngài biết rằng sau khi tạo ra con người thì cần phải cố tình làm cho nó có 1 vài khuyết điểm, vì đó là qui luật của cuộc sống, như lời bà chị Reiko nói:
“ Chúng ta là những con người méo mó sống trong 1 thế giới méo mó”.
Rồi ngài tạo ra thiên đường, một tác phẩm nghe đồn là hoàn mĩ nhất từ trước đến nay. Ko biết nó hoàn mĩ đến mức nào, nhưng tóm lại tôi thích và đam mê cái thế giới hiện thời tôi đang ở, bởi vì tôi ko thích sự hoàn hảo. Và tôi biết nếu ko trải qua đắng cay, có lẽ tôi sẽ ko bao giờ biết trân trọng sự ngọt ngào; cũng như nếu chưa bao giờ phải xa quê hương, tôi sẽ không bao giờ biết được mình yêu quê hương và tự hào về nó biết mấy.
Có lẽ tôi nên kết thúc những dòng cảm xúc của mình ở đây.Tôi biết nếu kéo dài, tôi có thể viết cả một cuốn tiểu thuyết. Nhưng có lẽ rất khó, bởi vì tôi ko đủ kiên nhẫn để ngồi diễn tả từng cung bậc cảm xúc của mình, ko đủ kiên nhẫn để nhận xét một sự vật, sự việc thật chi tiết như chính tôi là người tạo nên sự vật ấy. Và có lẽ nếu tôi viết tiểu thuyết thì cũng sẽ ít người quan tâm và truyền nhau đọc.
Bởi vì tiểu thuyết của tôi có lẽ sẽ ko có sex, chết chóc, những nội tâm đan xen, giằng xé, hay bạo lực: mà đó lại là những thứ câu khách. Lạ thật.
Tôi sẽ ko viết nhiểu về sex ko phải vì tôi ko thích nó, mà đơn giản vì nó sẽ đến thật tự nhiên và êm ái đến nỗi người ta chấp nhận mà ko chút cảnh giác, ko gợi dục”.
Có lẽ tôi cũng sẽ viết về cái chết, nhưng ko phải là để tô đậm thêm vẻ bi lụy tang thương éo le cho cuộc sống trần gian, mà tôi sẽ nhắc đến cái chết nhẹ nhàng như 1 sự khởi đầu mới.
“ Cái chết ko phải là sự đối nghịch với cuộc sống mà là một phần tất yếu của cuộc sống”. Cuộc sống chỉ là cái tạm bợ, chỉ có linh hồn con người sẽ tồn tại mãi mãi.
“ Năng lượng/ vật chất ko tự nhiên sinh ra, cũng ko tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác hoặc truyền từ vật này sang vật khác”.
Linh hồn con gười cũng thế.
Tôi biết đều đó vì linh hồn tôi mách bảo, dưới khuôn mặt trẻ con này là 1 linh hồn rất già dặn, đến hàng nghìn năm tuồi. Lần tái sinh này may mắn trong 1 cơ thể lành lặn, khỏe mạnh và dễ nhìn, âu cũng là điều may. Trong cuộc đời này, tôi vẫn tiếp tục nhiệm vụ muôn thuở của mình:
“Làm những công việc có ích cho cuộc sống, đem lại niềm vui cho những người xung quanh”.
Tôi biết dù lần sau tôi có tái sinh vào 1 thân xác khác, hay chỉ là 1 cái cây, đó vẫn là công việc muôn thuở mà tôi đã được vũ trụ giao cho làm:
“ Là 1 sinh vật có ích”.
Và tôi rất hạnh phúc với cái trọng trách ý nghĩa ấy.
À mà hình như tôi chưa nói xong ý ở đoạn trên, tôi đã để dòng suy nghĩ của mình đi miên man quá.
Tôi muốn nói, tôi đọc truyện này xong cảm thấy hơi lo lắng cho những độc giả của nó, bởi vì truyện quá ảm đạm, một ko khí ảm đam bao trùm từ đầu đền cuối câu truyện với kết thúc :
“…Tôi đang ở đâu ư? Nắm chặt ống nghe trong tay, tôi ngẩng lên và nhìn quanh xem có những gì bên ngoài trạm điện thoại. Tôi đang ở đâu? Tôi không biết. Không biết một tí gì hết. Đây là nơi nào? Tất cả những gì đang lướt nhanh qua mắt tôi chỉ là vô số những hình nhân đang bước đi về nơi vô định nào chẳng biết. Tôi gọi Midori, gọi mãi, từ giữa ổ lòng lặng ngắt của chốn vô định ấy. “
Tôi thích nhất là những đoạn miêu tả vẻ đẹp của những người thiếu nữ trong truyện: “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”. Nhưng có lẽ cái đẹp đến hoàn hảo, đến mơ hồ ấy là báo trước cho một cái gì ko bình thường. Bởi vì “ hoàn hảo” là một cái ko- bình- thường. Kizuki, Naoko, Hatsumi, chị của Naoko, cả Nagasawa, học đều quá đẹp. Đó là lỗi của thượng đế khi tạo ra con người.
Thượng đế ban đầu nặn ra thế giới trước. Ngài đã mong muốn nặn ra 1 thế giới hoàn hảo, nhưng rất tiếc lúc đó tay nghề ngài chưa cao nên dù muốn thế hoàn hảo thì nó cũng méo mó. Thậm chí trước thời Galileo người ta vẫn tin trái đất có hình vuông. Thế là vì lỡ nặn ra một thế giới méo mó, bắt buộc ngài phải nặn ra những con người cho phù hợp với thế giới ấy. Vì là công việc thủ công nên ngài nặn ra những con người cũng khác nhau. Nhìn chung họ đều phải có khuyết điểm, ko ít thì nhiều. Thế mà thi thoảng ngài cũng tạo nên những tác phẩm xuất sắc. Ngài tự hào và đem nó xuống trần gian. Nhưng được một lúc, ngài nhận ra rằng những tác phầm đó tinh xảo đó ko phù hợp với cái thế giới méo mó này, nên ngài nhanh chóng lấy lại. Ngài biết rằng sau khi tạo ra con người thì cần phải cố tình làm cho nó có 1 vài khuyết điểm, vì đó là qui luật của cuộc sống, như lời bà chị Reiko nói:
“ Chúng ta là những con người méo mó sống trong 1 thế giới méo mó”.
Còn
Nagasawa thì thượng đế quyết định để lại vì đó cũng là 1 tác phẩm tuyệt
đẹp của ngài. Nhưng chính vì tác phầm ấy quá hoàn hảo nên anh ta mới
nhân ra cái thế giới anh ta dung thân thì méo mó hơn so với anh ta
nhiều. Nên anh ta cũng đâm ra chán nản và oán trách cuộc sống. Đó cũng
là một bài học chúng ta có thể tự rút ra: Bạn có thể cố gắng mãi mãi để vươn đến sự hoàn hảo, nhưng đừng bao giờ đòi hỏi sự hoàn hảo, bời vì hoàn hảo là 1 “ sự cố”.
Rồi ngài tạo ra thiên đường, một tác phẩm nghe đồn là hoàn mĩ nhất từ trước đến nay. Ko biết nó hoàn mĩ đến mức nào, nhưng tóm lại tôi thích và đam mê cái thế giới hiện thời tôi đang ở, bởi vì tôi ko thích sự hoàn hảo. Và tôi biết nếu ko trải qua đắng cay, có lẽ tôi sẽ ko bao giờ biết trân trọng sự ngọt ngào; cũng như nếu chưa bao giờ phải xa quê hương, tôi sẽ không bao giờ biết được mình yêu quê hương và tự hào về nó biết mấy.
Có lẽ tôi nên kết thúc những dòng cảm xúc của mình ở đây.Tôi biết nếu kéo dài, tôi có thể viết cả một cuốn tiểu thuyết. Nhưng có lẽ rất khó, bởi vì tôi ko đủ kiên nhẫn để ngồi diễn tả từng cung bậc cảm xúc của mình, ko đủ kiên nhẫn để nhận xét một sự vật, sự việc thật chi tiết như chính tôi là người tạo nên sự vật ấy. Và có lẽ nếu tôi viết tiểu thuyết thì cũng sẽ ít người quan tâm và truyền nhau đọc.
Bởi vì tiểu thuyết của tôi có lẽ sẽ ko có sex, chết chóc, những nội tâm đan xen, giằng xé, hay bạo lực: mà đó lại là những thứ câu khách. Lạ thật.
Tôi sẽ ko viết nhiểu về sex ko phải vì tôi ko thích nó, mà đơn giản vì nó sẽ đến thật tự nhiên và êm ái đến nỗi người ta chấp nhận mà ko chút cảnh giác, ko gợi dục”.
Có lẽ tôi cũng sẽ viết về cái chết, nhưng ko phải là để tô đậm thêm vẻ bi lụy tang thương éo le cho cuộc sống trần gian, mà tôi sẽ nhắc đến cái chết nhẹ nhàng như 1 sự khởi đầu mới.
“ Cái chết ko phải là sự đối nghịch với cuộc sống mà là một phần tất yếu của cuộc sống”. Cuộc sống chỉ là cái tạm bợ, chỉ có linh hồn con người sẽ tồn tại mãi mãi.
“ Năng lượng/ vật chất ko tự nhiên sinh ra, cũng ko tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác hoặc truyền từ vật này sang vật khác”.
Linh hồn con gười cũng thế.
Tôi biết đều đó vì linh hồn tôi mách bảo, dưới khuôn mặt trẻ con này là 1 linh hồn rất già dặn, đến hàng nghìn năm tuồi. Lần tái sinh này may mắn trong 1 cơ thể lành lặn, khỏe mạnh và dễ nhìn, âu cũng là điều may. Trong cuộc đời này, tôi vẫn tiếp tục nhiệm vụ muôn thuở của mình:
“Làm những công việc có ích cho cuộc sống, đem lại niềm vui cho những người xung quanh”.
Tôi biết dù lần sau tôi có tái sinh vào 1 thân xác khác, hay chỉ là 1 cái cây, đó vẫn là công việc muôn thuở mà tôi đã được vũ trụ giao cho làm:
“ Là 1 sinh vật có ích”.
Và tôi rất hạnh phúc với cái trọng trách ý nghĩa ấy.
À mà hình như tôi chưa nói xong ý ở đoạn trên, tôi đã để dòng suy nghĩ của mình đi miên man quá.
Tôi muốn nói, tôi đọc truyện này xong cảm thấy hơi lo lắng cho những độc giả của nó, bởi vì truyện quá ảm đạm, một ko khí ảm đam bao trùm từ đầu đền cuối câu truyện với kết thúc :
“…Tôi đang ở đâu ư? Nắm chặt ống nghe trong tay, tôi ngẩng lên và nhìn quanh xem có những gì bên ngoài trạm điện thoại. Tôi đang ở đâu? Tôi không biết. Không biết một tí gì hết. Đây là nơi nào? Tất cả những gì đang lướt nhanh qua mắt tôi chỉ là vô số những hình nhân đang bước đi về nơi vô định nào chẳng biết. Tôi gọi Midori, gọi mãi, từ giữa ổ lòng lặng ngắt của chốn vô định ấy. “
Nhân
vật chính cũng là 1 kẻ ko bình thường. Mà bình thường làm sao được sau
khi trải qua bao biến cố, là người chứng kiến bao sự bi đát, éo le của
cái thế giới “méo mó “ ấy. May mà tôi vốn là người cứng rắn và lạc quan,
một linh hồn chuyên làm việc thiện và cứu rỗi các linh hồn khác, nên
tôi ko cảm thây chơi vơi và dao động trước cái sự buông xuôi của con
người, trước cách nhìn đời chua hơn trái khế, chát hơn trái me non. Tại
sao họ ko nhìn thấy cái tích cực của cuộc sống, tại sao họ lại phải chịu
đựng khổ sở để đi đến kết liễu cuộc đời hay chọn cách sống bất cần.
Những con người xinh tươi, tài giỏi, giàu có, sung sướng ngần ấy cơ mà.
Có lẽ đó lại là một trò đùa của số phận, một sai lầm của Thượng đế như
đã nói ở trên. Nếu học biết trên thế giới này còn bao nhiêu người sống
khổ sở hơn họ gấp trăm ngàn lần, biết bao con người sinh ra đã không
lành lặn do Thượng đế vừa nắn họ ra, vừa…xem đá banh chẳng hạn. Những
con người đáng thương ấy vẫn cố sống khỏe mạnh , và trong khó khăn họ
lại càng nổi bật ý chí sống kiên cường. Nếu những thanh niên trong
truyện ngắn này có thể nhìn rộng ra thế, có lẽ họ sẽ ko ích kỉ, hẹp hòi
với cuộc sống như thế mà biết quí trọng nó hơn.
Tôi
ko rõ nhà văn này muốn truyền đạt tới bạn đọc những gì mà viết ra tác
phầm như thế. Có lẽ ông chỉ muốn thể hiện trí tưởng tưởng phong phú của
mình dựa trên việc chắp nối những mẫu truyện có thật, rồi thêm mắm ( Phú
Quốc) thêm muối ( Tây Ninh), thêm nhiều sex, bạo lực, chết chóc để thỏa
mãn cái khát vọng âm ỉ trong ông ta, cái khát vọng méo mó được sống
trong một thế giới méo mó. Có lẽ ông ta ko muốn truyền đến bạn đọc những
cảm xúc tiêu cực, nhưng thật sự nó đã đọng lại trong lòng nhiều người
đọc, nhất là những người đang phân vân đi tìm cái tôi bản ngã của chính
mình. Tôi cầu mong họ đừng lạc lối sau khi đọc những tác phẩm thê này,
mà càng phải biết tự phấn đấu để vượt qua cái yếu đuối đến đáng thương
của 1 số người, 1 lớp người….để thấy cuộc sống này thật đáng yêu đáng
quí, đơn giản bởi vì nó không hoàn hảo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét